Dàn bài
I. MỞ BÀI
Gặp em bé bán vé số trong quán.
II. THÂN BÀI
+ Sơ lược hình dáng: tám, chín tuổi - áo sơ mi trắng ngà, thâm kim - quần tây bạc phếch - mặt thon thả - mắt sáng - đượm chút u buồn.
+ Hoạt động: Mời khách mua – đợi khách dò số - bán quanh các bàn - cảm ơn khi khách mua.
+ Cảm nghĩ: Em mua một vé vì lòng thương em bé - em bé đã mang niềm hy vọng đến cho mọi người.
III. KẾT LUẬN
Em bé đi bán vé số thì còn thời gian đâu học hành.
BÀI LÀM
I, “Vé số đây, vé số chiều sổ đây!”
Đang ngồi với ba trong quán giải khát ở ngã tư đường về, nghe tiếng rao, tôi quay nhìn thấy một em bé tay cầm một xấp vé số đang bước vào.
II. Em bé trạc chừng tám, chín tuổi. Dáng người gầy gầy cao. Em mặc chiếc áo sơ mi thâm kim màu trắng ngà vì đã cũ. Chiếc quần tây cũng chẳng khác gì hơn, bạc phếch, nhăn nheo, sờn cả hai gối. Gương mặt em thon thả, đôi mắt trông lanh lợi, thoáng chút u buồn.
Em mời hết người này đến người kia trong quán. Nhất là những lúc khách vừa trả tiền nước, em chạy đến ngay với hy vọng người ta sẽ dùng số tiền lẻ thối lại để mua ít tờ vé số.
Nhưng em bị từ chối bằng thái độ lạnh lùng, ánh mắt dửng dưng của mọi người. Rồi có bàn gọi em đến. Một ông khách to người, mập phệ ngồi dựa ngửa, xoè vé số ra, nhích nhích từng tờ để dò. Ông ta có vẻ hứng thú như thể sắp được cả ván bài to. Có những vé, chỉ còn cách vài số nữa là trúng độc đắc, ông khách ấy vỗ tay đen đéc vào đùi la lên tiếc rẻ. Những người cùng bàn bu quanh lại nhìn xem, bàn tán xôn xao. Còn em bé thì đứng kế bên đó chờ đợi. Chắc em cũng đang cầu mong cho khách trúng nhiều để em bán đắt hơn. Khi khách mua và trả tiền xong, em liến thoắng bước sang bàn khác, miệng không ngớt rao mời, giới thiệu vé số các tỉnh.
Tôi rút trong cặp ra số tiền sáng nay để dành không ăn bánh, gọi em lại mua một vé. Em gật đầu cám ơn. Tuy biết rằng chẳng dễ gì trúng số nhưng tôi vẫn mua chỉ vì thấy thương em bé kia, mới chừng ấy tuổi đầu mà đã phải lăn lộn với cuộc sống rồi. Ai có biết đâu, chính em đã mang đến những niềm hy vọng, những chờ mong nho nhỏ, thậm chí, những vận may của cuộc đời đến cho mọi người. Riêng em bé, mỗi ngày, em chỉ được chút ít tiền đủ hai bữa cơm qua ngày thôi.
III. Em bé đi khuất rồi mà tôi vẫn còn suy nghĩ mãi. Cùng lứa tuổi như tôi, có nhiều người kém may mắn, họ phải sớm chịu cực khổ tự lo lấy thân và đi bán vé số như vậy thì thời giờ đâu mà học hành nhỉ?