I. MỞ BÀI

Giới thiệu câu chuyện.

II. THÂN BÀI

Diễn biến câu chuyện:

- Em và các bạn thấy gói tiền đánh rơi.

- Cả nhóm toan tính chia nhau.

- Em cản lại và các bạn đã đồng ý. Thế là gói tiền được giao nộp cho đồn công an.

- Tại đồn công an, chúng em gặp được người mất tiền. Người ấy lại là cô thủ quỹ của trường.

III. KẾT BÀI

Làm được việc tốt, các em thấy lòng sung sướng và hãnh diện.

BÀI LÀM

Một buổi trưa, tan học về, tôi và mấy bạn cùng đi. Vì là ngày thứ bảy nên chẳng vội vàng gì, cả nhóm cứ lững thững nói chuyện cho vui.

Bỗng chúng tôi thấy một gói gì đó chẳng biết của ai nằm sát bên mé lộ. Định bỏ đi, nhưng có vài bạn tò mò dùng chân hất thử. Gói ấy cứng cứng và nằng nặng. Các bạn mới mở ra: ồ, tiền! Mấy xấp tiền màu xanh của giấy năm ngàn dầy cộm còn ràng chặt lại, mới nguyên. Đứa nào cũng trố mắt tròn xoe nhìn gói tiền rồi nhìn chung quanh, nhìn đầu lộ, cuối lộ. Hoàn toàn chẳng thấy ai có vẻ bị mất tiền và đang đi kiếm cả. Đường vắng hoe.

Các bạn tôi, người này nhìn người kia rồi toan tính: “Thôi chia đều ra đi, mỗi đứa một phần”. Với gói tiền đó như vậy mà mỗi đứa một phần, phần tiền ấy cũng to lắm cơ. Đồng ý nghĩ với các bạn, tôi mừng thầm trong bụng. Ba má tôi đi làm suốt tháng, lương lãnh chắc cỡ đó là cùng. Bao dự tính chi xài thoáng qua trong óc tôi ngay. Tôi sẽ mua một cây bút máy loại tốt, một cái cặp mới thay cho chiếc cặp rách này... Còn lại bao nhiêu, tôi đưa hết cho ba má tôi. Mắt đang mơ màng...

Nhưng tôi chợt nghĩ lại, không hiểu người mất tiền đó là ai? Giàu hay nghèo? Biết đâu giờ này người ấy đang vừa mếu máo, vừa đi kiếm. Nếu nghèo mà mất bao nhiêu đây tiền thì quả là tội vô cùng. Tôi cứ đắn đo. Một bạn định lột dây thun ràng ra để chia, tôi mới đề nghị:

- Thôi các bạn. Đây đâu phải tiền của chúng ta mà chia. Nên trả lại cho người đánh rơi.

- Bồ dại, mình lượm chứ bộ ăn cắp sao!

- Biết đâu mà trả lại, mình cứ chia đi.

Tôi vẫn nhất quyết:

- Không được. Thầy cô có dạy, tham của là người xấu lắm các bạn ạ. Không biết của ai thì chúng ta đem nộp đồn công an. Lo gì.

Các bạn tôi trù trừ rồi có bạn cũng đồng ý. Lần lượt tất cả đều đồng ý.

Thế là chúng tôi ôm gói tiền đến đồn công an phường gần đó.

Tại đồn, các chú công an đón tiếp chúng tôi niềm nở và hết lời khen ngợi. Định từ giã các chú ra về thì chúng tôi thấy cô thủ quỹ của trường đang hớt hải bước vào, mắt đỏ hoe, hình như là cô đang buồn khóc chuyện gì đó.

Qua lời trình bày của cô với các chú công an, chúng tôi hiểu ngay cô là chủ nhân của gói tiền kia. Thì ra trên đường lãnh lương về cô đã vô ý đánh rơi nó lúc nào chẳng biết. Khi nhận lại bó tiền đã mất, cô thủ quỹ ôm lấy chúng tôi và cám ơn rối rít.

Buổi sinh hoạt dưới cờ đầu tuần, thầy Hiệu trưởng tuyên dương chúng tôi không ngớt lời. Mấy đứa tôi thỉnh thoảng nhìn nhau mà lòng lâng lâng sung sướng.