BÀI LÀM

Năm ngoái, nhà trường tổ chức tham quan bến Nhà Rồng và Thảo Cầm Viên. Mỗi học sinh phải đóng hai ngàn đồng cho chuyến tham quan đó. Nghe chuyện, mẹ em không ngần ngại đưa cho em tiền để sáng vào lớp đóng cho lớp trưởng.

Tối hôm đó, tiếng loa vang lên từ bãi đất trống gần nhà làm em bồn chồn. Người ta tổ chức hội chợ với nhiều trò vui. Tiếng ca, tiếng nhạc cứ mãi thúc giục khiến em vào xin phép cha mẹ. Em định bụng đến khu hội chợ một lát rồi về.

Đến nơi, quả thật là vui. Ở đây có các trò chơi, từ thảy vòng, choi lon đến trò xổ số lô tô. Hấp dẫn nhất là trò quay vòng số. Một vòng quay, mười hai con số liên tiếp thi nhau chớp tắt. Dễ trúng quá, trò chơi này quyến rũ khiến em mua một con số hai trăm đồng. Trật rồi, em ngần ngừ và mua con số khác. Lại trật nữa. Em mua số hết nhẵn hai ngàn đồng mẹ vừa cho.

Thấy em về với vẻ mặt buồn hiu, mẹ em hỏi:

- Có việc gì vậy con?

Trên đường về, em đã rắp tâm nói dối nên em giả đò mếu máo khóc.

- Con đánh rơi hai ngàn đồng rồi. Thôi, vậy con không đi tham quan nữa đâu.

Mẹ em thở dài, ngần ngừ một lúc rồi móc túi áo lấy ra những tờ giấy bạc nhàu nát.

Mẹ nói:

- Lâu lâu mới có dịp đi xa, con lấy tiền này mai đóng cho nhà trường.

Tối hôm đó, ngồi học bài, em thấp thỏm chờ mẹ về. Thường lúc giờ này mẹ đã về. Chắc bữa nay bán ế nên mẹ về trễ.

Mãi đến mười giờ đêm, mẹ em mới về. Gánh chè còn lưng lưng phân nửa. Nhìn vẻ mặt buồn buồn của mẹ. Em không sao cầm được nước mắt. Lòng dấy lên nỗi hối hận, em chạy đến ôm chầm lấy mẹ và nức nở kể hết sự thật.

Nghe xong, mẹ vuốt đầu em, mẹ nói:

- Con biết hối lỗi như vậy là tốt rồi. Mẹ còn xoay xở được. Con cứ giữ lấy tiền này cho mẹ vui.

Từ đó, mỗi lần nghe loa hội chợ là mỗi lần lòng em lại dấy lên niềm hối hận. Em cương quyết từ nay không làm mẹ buồn và giấu mẹ bất cứ điều gì!