Dàn bài

I. MỞ BÀI

Giới thiệu việc làm của ông em.

II. THÂN BÀI

- Lúc mới vào học, môn tập viết còn yếu.

- Ông nội phải hàng đêm luyện viết cho em.

- Đến một hôm, em được điểm cao môn tập viết.

- Về nhà, em khoe với ba, mẹ và ông.

III. KẾT BÀI

Nhìn chữ viết còn đó mà lòng bùi ngùi nhớ ông.

BÀI LÀM

I. Bây giờ, mỗi khi lật lại quyển vở cũ, thấy đôi nét chữ ngay ngắn bên cạnh những dòng nguệch ngoạc, em không thể nào quên được bao buổi tối ông nội ngồi kèm cho em học.

II. Năm đầu lớp một, chẳng hiểu vì sao riêng môn tập viết là em kém gần như nhất lớp. Cô rầy mãi. Đã thế, cô còn báo về nhà khiến em hổ thẹn vô cùng.

Ba mẹ em thì đâu có thời giờ. Hàng đêm, ông cứ ngồi kề bên, chỉ bảo và cầm tay nắn nót cho em từng nét chữ. Hết bảng con rồi lại vào vở. Phải nói, ông chiều chuộng em hết mức. Nhiều lần có chữ o mà viết mãi cũng không tròn, ông chớ hề tỏ ra bực dọc chút nào.

Dần dần về sau đã có sự tiến bộ. Cho đến một hôm, lần đầu tiên em được điểm chín môn tập viết làm cô giáo rất đỗi ngạc nhiên. Cô tuyên dương em trước lớp.

Về nhà, em khoe ngay với ba, với mẹ, chạy thẳng ra sau vườn, xoè quyển vở điểm còn tươi rói cho ông xem. Đang chăm sóc mấy cây kiểng, ông dừng lại và cười nói: “Có công mài sắt, có ngày nên kim con ạ!”

III. Nhưng giờ đây, ông em đã ra người thiên cổ rồi còn đâu! Nhìn chữ viết ông đó mà lòng bùi ngùi vô hạn...