Dàn bài

I. MỞ BÀI

Giới thiệu mẹ đang ngồi vá áo dưới ánh đèn đêm.

II. THÂN BÀI

- Sơ lược hình dáng: tuổi tác, dáng vóc.

Hoạt động: chăm chú từng mũi chỉ đường kim - chồm xuống nhìn cho rõ - (Cần lồng vào phần tả hoạt động những cảm xúc của em).

III. KẾT BÀI

Cảm nghĩ của em.

BÀI LÀM

I. Đang ngủ ngon bỗng giật mình trở giấc, qua lớp vải mùng thưa, em thấy mẹ đang ngồi bên ánh đèn dầu leo lét vá áo cho em.

II. Đó là chiếc áo trắng duy nhất mà em mặc để đi học. Vì nhà nghèo, ba mất sớm, mẹ em phải buôn bán suốt ngày để nuôi em và hai đứa em còn nhỏ. Me dành dụm nhiều ngày mới sắm được chiếc áo đó. Phải chi hồi chiều nay đừng giỡn với thằng Đức thì đâu đến nỗi bị nó trì rách ở bả vai. Đi học về, em cố giấu mẹ nhưng mẹ em vẫn nhìn ra. Mẹ em chỉ thở dài mà không nói năng gì.

Dưới ánh đèn, tay mẹ kéo từng đường chỉ may. Thỉnh thoảng mẹ chồm xuống gần ngọn đèn nhìn cho rõ hơn. Tuy đã ngoài bốn mươi tuổi, mắt mẹ chưa đến nỗi phải mang kính, nhưng dáng mẹ hơi gầy. Có lẽ là do công việc làm ăn hàng ngày làm mẹ quá vất vả.

Trời đã khuya lắm.

Bên ngoài không một tiếng người qua đường nói chuyện, ngoại trừ tiếng côn trùng rỉ rả. Xa xa, vài tiếng chó sủa đêm vọng lại hoà với tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ treo trên vách đều đều như đếm từng nhịp thời gian trôi qua.

Lâu lâu, mẹ đưa áo lên ngắm lại, xem đường vá có ngay ngắn không. Bóng mẹ in trên vách nhà to lớn giống một thiên thần đang vươn vai canh chừng giấc ngủ cho em. Em muốn bước xuống chạy đến bên mẹ, ôm hôn mẹ, nhưng không hiểu sao em cứ nằm im nhìn mẹ.

- Mẹ ơi! Sao mẹ chưa ngủ? Khuya lắm rồi.

- Con cứ ngủ ngon, mai sớm đi học. Mẹ vá một chút nữa là xong.

III. Nhìn mẹ cặm cụi giữa đêm vá áo cho em, em thương mẹ quá. Tình mẹ đối với em như trời cao biển rộng, thiêng liêng vô cùng. Mẹ là cả một bầu trời yêu thương che chở cho đời em khôn lớn mà từ bấy lâu nay em nào có biết. Những ai không có mẹ chắc là khổ lắm!