BÀI LÀM

Đồng hồ thong thả gõ chín tiếng. Xếp vội quyển sách toán lại, tôi đứng dậy với tay tắt cây đèn để đi ngủ vì ngày mai còn phải đi học sớm.

Đêm càng khuya, gió càng thổi mạnh, tôi kéo chăn đắp lên mình, nhắm mắt lại cố dỗ giấc ngủ. Vừa chợp mắt thì hình ảnh bài toán đố cứ hiện lên trước mắt tôi, khiến tôi không tài nào ngủ được.

Nằm gác tay lên trán, tôi để ý lắng tai nghe những tiếng động trong nhà. Tiếng đồng hồ vẫn gõ tích tắc đều đều, tiếng muỗi kêu vo ve, xen lẫn tiếng tặc lưỡi của mấy chú thằn lằn đang ẩn mình dưới kẹt tủ. Tiếng mèo kêu ngao ngao trên nóc nhà, tiếng chuột rúc rích trong tủ quần áo.

Chung quanh tôi toàn là bóng tối. Ngoài đường, tiếng rao của chị bán chè ngân dài trong đêm vắng. Tiếng gõ mì lốc cốc của các chú chệt, xen lẫn tiếng guốc kéo lốp bốp của những người đi đường làm cho tôi đỡ cảm thấy cô độc một phần trong đêm lạnh.

Bên ngoài, tiếng côn trùng vẫn nỉ non như những tiếng kêu của các oan hồn đang chơi vơi ngoài sương gió. Tiếng ru con của bà mẹ hoà lẫn tiếng võng đưa kẽo kẹt làm cho tôi cảm thấy lòng rung động trong tình mẫu tử thiêng liêng cao quý. Xa xa tiếng chó sủa vang lên rồi tắt hẳn trong đêm dài vô tận.

Dù không ngủ được, nhưng tôi cũng được sống sung sướng đầy đủ trong nệm ấm chăn êm. Trong lúc ấy có bao nhiêu tâm hồn đau khổ của những kẻ nghèo khó phải làm một nghề tồi tàn trong thiên hạ, và còn có những người cô độc đói khổ lang thang trên vạn nẻo đường và tôi bồi hồi thương cảm cho kiếp người lẻ loi cô độc.