Dàn bài
I. MỞ BÀI
Giới thiệu cụ già em định tả.
II. THÂN BÀI
+ Tả hình dáng: Tuổi tác- dáng đi (chậm chạp, khệnh khạng)- Tóc (bạc phơ)– mắt (mờ, màu hột nhãn)– da (nhăn nheo, có điểm chấm đồi mồi) – lưng (còng)...
+ Tả tính tình: Yêu thương - nuông chiều con cháu – thích làm công việc nhẹ (dọn dẹp nhà cửa, nhổ cỏ, tưới kiểng) - hiền từ, nhân hậu với mọi người.
III. KẾT LUẬN.
Tình cảm đối với cụ già (kính yêu, quý trọng cụ).
BÀI LÀM
I. Cả thời thơ ấu, em sống gần bến bà ngoại. Được bà chắt chiu nuông chiều, nên hơn ai hết, em kính yêu ngoại vô cùng.
II. Ngoại em năm nay đã ngoài bảy mươi tuổi. Vóc người cao cao. Tuy lưng hơi còng nhưng bà vẫn đi lại bình thường. Tóc ngoại em đã rụng nhiều, lơ thơ phần trắng hơn phần đen. Bà thường ăn trầu nên môi lúc nào cũng thắm đỏ. Mắt bà không sáng lắm, nhưng khi đeo kính, bà vẫn vá được cho em những lỗ áo do đùa giỡn với bạn bè bị rách. Đôi tay bà nổi gân xanh, da nhăn lại và trổ đầy những hạt đồi mồi nho nhỏ đen.
Suốt ngày, chẳng lúc nào em thấy ngoại chịu ngồi không. Hết giúp mẹ làm công việc lặt vặt trong nhà, bà lại nhổ cỏ, nên quanh vườn nhà luôn sạch bóng.
Mỗi khi em làm điều gì lầm lỗi bị ba mẹ rầy, bà đều cười hiền lành bảo:
- Trẻ con nó mới thế.
Được nước, em sà vào lòng bà nũng nịu. Bà vuốt ve khuyên nhủ em phải ngoan ngoãn. Những lúc ấy, em thấy sung sướng dưới sự che chở của ngoại. Thường tối đến, em hay nằm kề bên để nghe ngoại kể chuyện. Giọng bà chậm rãi hiền hậu như bà tiên trong cổ tích và thoang thoảng hương trầu cay khiến bây giờ, mỗi khi nghe mùi ấy là em cảm thấy ấm áp và nhớ bà ngay.
III. Ước gì ngoại em cứ sống mãi bên em thì còn hạnh phúc nào hơn?