Bài làm
Chẳng biết tự thuở nào người đời đã đặt cho họ hàng chúng tôi cái tên là Chèo Bẻo. Chèo Bẻo - ý nói là đồ bẻm mép, chỉ được cái ba hoa khoác lác, ăn theo nói hớt chứ chẳng làm nên trò trống gì. Thế có ức không chứ.
Của đáng tội họ nhà Chèo Bẻo chúng tôi được cái mau mồm mau miệng, hay cười hay nói. Nhưng đấy là do bản tính chúng tôi vốn cởi mở, bộc trực, nghĩ sao nói vậy, chứ đâu có giữ kín nhiều ý nghĩ thâm hiểm. Còn cho rằng chúng tôi quá khéo mồm! Khéo ăn khéo nói thì có gì là xấu. Thói đời chỉ vốn ghen ghét, đố kị. Từ đố kị ghen ghét họ bịa đặt cho chúng tôi là đồ ăn cắp. Tội xấu không dễ gì gột rửa.
Thế rồi, cụ cố chúng tôi quyết định mở đại hội. Các cụ Chèo Bẻo già trầm ngâm vẻ như suy tính điều gì rất trọng đại. Mấy anh Chèo Bẻo trẻ tuổi thi nhau tranh cãi. Lại thêm mấy cô nàng Chèo Bẻo thi nhau những chuyện trên trời dưới bể. Cuộc họp cứ om xòm, ầm ĩ cả lên khiến cụ Chèo Bẻo chủ toạ phải rung chuông mấy lần giữ trật tự.
Cuối cùng, đại hội cũng ra được một nghị quyết: Từ nay Chèo Bẻo sẽ làm nhiều và nói ít. Mà đã làm thì phải làm những việc cho ra dáng một chút.
Nghị quyết thì vậy nhưng chờ mãi mà chả có việc nào gọi là ra dáng một chút cả.
Bỗng một hôm, chúng tôi đang tụ họp tại ngọn cây nhà bác Chèo Bẻo ca đàn hát thì có tiếng mấy cậu Chèo Bẻo nhỏ tuổi hớt hải chạy đến báo tin:
- Các anh ơi! Diều Hâu bắt gà!
- Ở đâu? Tôi hỏi.
- Ở vườn nhà chị Điệp!
Thực là dịp may để khẳng định mình. Chúng tôi lập tức bay đến sân nhà chị Điệp. Nhà không có ai. Vắng tanh. Thảo nào mà lũ Diều Hâu lại thừa cơ hành động.
Diều Hâu là một loài chim to lớn và độc ác. Nó bay tít trên cao, nhưng cái mũi khoằm của nó đánh hơi rất tinh. Đâu có xác chết, đâu có gà con... nó đều phát hiện ra, nhìn thấy đàn gà con nhà chị Điệp, nó rú lên, lao xuống như một mũi tên. Gà mẹ kêu thất thanh gọi con. Gà con vội chui vào cánh gà mẹ. Gà mẹ vừa xoè cánh vừa kêu, vừa đạp lại Diều Hâu. Tuy vậy tên Diều Hâu vẫn cướp được một chú gà con. Mỏ quặp chặt chú gà con, nó lao vút lên mây xanh. Chắc nó định vừa lượn vừa ăn. Đâu có dễ thế.
Anh Chèo Bẻo con bác Chèo Bẻo cả hô lõng dạc:
- Đánh!
Chúng tôi lao vào tên Diều Hâu với tất cả lòng can đảm vốn có của họ nhà Chèo Bẻo. Tuy bé nhỏ nhưng chúng tôi cứ tới tấp lao vào tên kẻ cắp to lớn lực lưỡng. Người mổ, người đạp, đánh hắn túi bụi. Lông Diều Hâu bay lả tả. Mới đầu nó ngoan cố vẫn quặp chặt chú gà con. Sau đau quá, nó há miệng ra kêu la “Chéc, chéc” váng cả trời đất. Tội nghệp chú gà con, nó rời khỏi mồm con Diều Hâu rơi xuống như một quả rụng. Con Diều Hâu biến mất. Nó được một mẻ hú vía, lần sau có bố bảo cũng không dám đến.
Từ sau cái bận chúng tôi đánh bại tên Diều Hâu ở sân nhà chị Điệp, mọi người bắt đầu nhìn chúng tôi bằng con mắt thiện cảm hơn. Họ cũng có vẻ quý chúng tôi hơn, không tỏ ý chê bai, coi thường như trước đây nữa. Thậm chí, toàn thể Hội đồng các họ chim lương thiện còn cử chúng tôi làm sứ giả trừng trị kẻ ác.
Sau lần bị đánh cho tơi bời, gã Diều Hâu có cái mũi khoằm không dám bén mảng tới xóm tôi. Nhưng vắng bóng Diều Hâu thì lại nảy ra một lũ Quạ. Chúng cũng giống như Diều Hâu. Mắt chúng lia lịa láu láu chỉ trực trộm cướp. Không bắt được gà con, không ăn trộm được trứng, chúng xông vào chuồng lợn nhà bà Năm đầu xóm.
Nhận được tin báo, chúng tôi lao ngay đến. Kìa một lũ Quạ đen, Quạ khoang. Trông thấy chúng tôi, lũ Quạ vội bay lên. Chúng tôi lập tức bao vây, từ bốn phía xông vào đánh. Bọn Qua kêu la sợ hãi “quạ, quạ”. Mấy tên Quạ bị trúng chỗ hiểm, rơi xuống đất, chết rũ ra.
Bọn trẻ con chạy đến:
- Chèo Bẻo ơi, Chèo Bẻo! - Chúng vẫy gọi chúng tôi một cách thân ái.
Trước những cái vẫy tay và câu chào thân ái của bọn trẻ, lòng chúng tôi tràn ngập niềm hân hoan vui sướng.
Đánh đuổi được lũ Diều Hâu và bọn Quạ thì lại xuất hiện một tên kẻ cắp mới. Tên này còn độc ác và nguy hiểm hơn nhiều. Đó là những tên Cắt. Cánh của Cắt nhọn như dao bầu chọc tiết lợn, bao nhiêu con bồ câu nhà chú Chàng đã bị Cắt xỉa chết. Khi đánh nhau Cắt chỉ xỉa bằng cánh. Đã thế chúng lại rất nhanh, vụt đến, vụt biến, đã có câu thành ngữ “nhanh như cắt” mà. Cho đến nay, chưa có ai trị được nó. Cái cánh nhọn như dao bầu của chúng xỉa trúng thì... Chết là cái chắc. Nghĩ mà rùng cả mình.
Không lẽ cứ để tên ác quỷ đó làm mưa làm gió? Họ nhà Chèo Bẻo chúng tôi lại họp bàn tìm cách trị tội Cắt. Chúng tôi bố trí một trận phục kích. Tất cả nấp kín trong ngọn cây. Hai chàng Chèo Bẻo thông minh nhanh nhẹn nhất được cử làm cảm tử quân bay ra nhử Cắt. Một tên Cắt vụt lao ra. Nó nhằm thẳng vào hai chàng trai của chúng tôi. Nhưng nó xỉa cánh hụt. Lập tức chúng tôi xông ra. Một trận quyết chiến diễn ra. Chúng tôi vừa khéo léo tránh lưỡi dao bầu của tên Cắt, vừa dũng cảm lao tới. Bọn trẻ con ở dưới đất reo hò ầm ĩ cổ vũ cho chúng tôi. Như được tiếp thêm sức mạnh, chúng tôi lao vào tên Cắt. Tên Cắt hốt hoảng nên toàn xỉa trượt. Chúng tôi thi nhau mổ vào đầu hắn. Tên Cắt kiệt sức, quay tròn xuống đồng như một cái diều đứt dây. Bọn trẻ con ùa chạy vây quanh tên Cắt đang ngắc ngoải. Rồi chúng hoa chân múa tay vẫy chào chúng tôi ríu rít
- Hoan hô Chèo Bẻo! Chèo Bẻo anh dũng quá!
- Chèo bẻo muôn năm!
Để đáp lại tình cảm của bọn trẻ, chúng tôi cũng chao cánh bay lượn trên không trung.