BÀI LÀM

Chiều tàn, màn đêm buông xuống, tôi bước đi trên con đường đã quen lối mòn, từ xa, tôi nghe văng vẳng thấy tiếng hát ai đó. Tôi lại gần, nghiêng mình, soi thấy bóng một người hát rong đang lang thang ngẩn ngơ, dòng người xa lạ, vội vã quay về nơi tổ ấm của mình bỏ lại mình anh với đôi mắt sâu thờ ơ. Trong cô đơn lạnh lẽo, riêng mình anh hát trên hè phố dài, đôi tay đau từng phím lên cây đàn mang dấu vết phong xưa, đàn anh rung lên những lời ca chan chứa bao nỗi buồn riêng, hình ảnh ấy chìm sâu trong màn đêm đã lôi cuốn tôi. Bỗng! Từ xa, tiếng xe máy rú lên, âm thanh mỗi lúc một lớn, xe phóng tốc độ nhanh, chắc đây là một gã say rượu, tôi bất giác nhảy lên vỉa hè tránh, xe máy vẫn lao tới, rồi như đã nhận ra có người đi trên đường, xe đã phanh lại, lúc bấy giờ tôi mới nhìn rõ chiếc xe, đó là một chiếc Jupiter đỏ, được dán đầy đủ hình thù quái dị, trên xe là một anh thanh niên cao lớn, ăn mặc sành điệu, đang quay ngang xe, bóp phanh, làm cho bánh xe quay ngược, siết xuống mặt đường, bộ xe đánh lửa, rít lên những âm thanh rợn người và rồi, đã như không còn kịp, chiếc xe đã đâm vào người hát rong... xe đổ kềnh, anh thanh niên và người hát rong ngã vật ra lề đường. Sau vài giây im lặng, tôi thấy anh thanh niên đứng dậy, có vẻ anh ngã không nặng, và thật bất ngờ anh ta đứng lên chỉ thẳng mặt người hát rong nói:

- Mày mù à! Thằng bẩn thỉu.

Rồi anh ta nhấc xe lên, phủi quần rồ máy, quay lại nhìn rồi chửi thầm một câu và phóng đi tiếp bỏ lại người hát rong đang nằm sấp xuống đường. Tôi chạy lại gần định đỡ anh ta dậy thì thấy anh ta đã đứng dậy, trên tay anh cây đàn đã gãy, anh lẩm bẩm:

Khốn nạn! Bọn công tử nhà giàu...

Nhìn xuống cây đàn anh tiếp:

- Dù thế này nhưng ta vẫn có thể tiếp tục cuộc sống của mình, còn đối với những kẻ không biết đến tình người, không biết quí trọng những gì mình đang có, thời gian sẽ dần giết chúng.

Rồi anh đứng dậy, mang theo cây đàn bước tiếp trên con đường. Hình ảnh ấy xa dần trong mắt tôi rồi chìm sâu trong màn đêm.