I. DÀN Ý

1. Mở bài:

* Giới thiệu chung:

- Địa điểm: (Ở đâu? Miền núi hay miền xuôi? Nông thôn hay thành thị?)

- Thời gian: (Tháng mấy?)

2. Thân bài:

* Tả cảnh mùa đông:

- Bầu trời: (U ám, đầy mây xám, không có mặt trời. Gió bấc lạnh, sương mù...).

- Mặt đất: (Cây cối rụng lá, chim chóc... tìm nơi tránh rét).

- Học sinh được nghỉ học.

- Sinh hoạt của con người: Đường sá vắng vẻ. Người đi lại, mua bán vội vã để về nhà. Ai cũng mặc thêm áo ấm, tư thế co ro, miệng xuýt xoa vì lạnh...

3. Kết bài:

* Suy nghĩ và cảm tưởng của em:

- Nhớ bạn ở phương Nam.

- Mong cho trời bớt lạnh để được tiếp tục đến trường.

II. BÀI LÀM

Sơn Tây ngày 20 tháng 12 năm 2009

Ngọc Dung thân mến!

Thế là bạn rời xa cái thị xã nhỏ bé cùng ngôi trường Tiểu học Hồng Hà đã được gần một năm rồi đấy nhỉ! Ở phương Nam chan hoà ánh nắng, bạn có còn nhớ đến mùa đông giá lạnh của phương Bắc xa xôi? Mấy hôm nay, ngoài này rét lắm! Gió mùa đông bắc tràn về, nhiệt độ xuống dưới 10 độ C nên các trường phổ thông cho học sinh nghỉ học. Ở nhà buồn, mình nhớ bạn quá nên viết thư cho bạn.

Đầu tiên, mình gửi đến Dung cùng toàn thể gia đình lời thăm hỏi chân tình nhất! Sau đây, mình sẽ kể cho Dung nghe về khung cảnh quê hương trong những ngày đông giá lạnh để giúp bạn phần nào vơi đi nỗi nhớ.

Gần một tuần nay, mặt trời hầu như không xuất hiện. Vắng ánh nắng nên vắng cả tiếng chim. Bầu trời bao phủ một màu mây xám xịt. Mưa phùn giăng giăng. Không khí ẩm ướt và lạnh lẽo. Những cây bàng rụng hết lá chỉ còn trơ lại những cành khẳng khiu, run rẩy trong mưa.

Trời rét đậm. Người nào cũng mặc tới vài ba lớp áo. Áo bông, áo len, áo khoác... Rồi mũ che tai, khăn quấn cổ, bít tất, găng tay... Toàn thân được che kín để chống chọi với cái lạnh như cắt da, cắt thịt.

Nhà hai bên phố đóng cửa kín mít. Trên đường vắng hẳn người qua lại. Ai có việc phải ra ngoài cũng cố đi cho thật nhanh để mau chóng trở về ngôi nhà ấm áp.

Dung có nhớ bé Trung em trai mình không? Hiếu động là thế mà giờ đây cu cậu cũng đành loanh quanh trong nhà, chẳng dám ra đường đùa nghịch với lũ bạn của nó. Bà nội mình nhóm lò sưởi đặt vào đấy mấy gốc củi lớn cho cháy âm ỉ. Hơi nóng lan toả khắp nhà, dễ chịu vô cùng! Buổi tối, hai chị em mình ngồi hai bên, nghe bà kể những câu chuyện cổ tích thật hay, quên cả tiếng gió bấc đang réo ù ù bên ngoài cửa sổ.

Tuy được nghỉ học nhưng mình vẫn lấy sách vở ra ôn lại bài và làm hết những bài tập cô giáo cho về nhà. Mình rất thích chui vào chăn bông, chỉ thò đầu ra ngoài thôi để đọc sách, đọc truyện. Ước gì Dung có mặt ở đây để chúng mình chơi oẳn tù tì hay đánh tam cúc. Ai thua bị búng tai hoặc bôi râu như ngày nào thì vui biết mấy!

Chiều nay, Hạnh sang nhà mình chơi. Hai đứa nhắc nhiều đến Dung và ao ước có một dịp nào đó được vào thăm Dung, thăm Sài Gòn - xứ sở không có mùa đông để xem, để biết những điều khác lạ. Lúc này, mong ước của chúng mình là muốn tiết trời ấm lên để đi học, gặp lại thầy cô và các bạn.

Thôi, thư đã dài, mình dừng bút ở đây. Chúc bạn cùng gia đình mạnh khoẻ và hạnh phúc! Mong thư bạn!

Thân ái!

Thu Nga