BÀI LÀM

Hồ Chí Minh là cái sản phẩm trong sáng nhất của giống nòi. Cụ Hồ là tinh hoa của trăm đời để lại. Vì sao chúng ta cảm động không nói được nên lời, khi nhìn thấy Hồ Chủ tịch? Vì sao dân chúng thấy mặt Cụ như con thấy mẹ, sung sướng giơ hai tay mừng đón, ai nấy mặt mày hớn hở, trong lòng thỏa thuệ? Há chẳng phải vì Hồ Chủ tịch kết tinh được muôn cái gì hay và đẹp nhất của mỗi người Việt Nam, há chẳng phải vì Cụ Hồ là hiện thân của dân tộc?

Từ vầng trán cao, đôi mắt sáng, từ chòm râu hòa nhã của phương Đông, từ nụ cười bất hủ của người Việt, từ vẻ mặt, từ dáng người của Chủ tịch, chẳng những tỏa ra một sức tinh anh, mà còn chan hòa một niềm đức độ. Cái đức độ ấy là truyền thống của giống nòi Việt Nam, một nòi giống lấy lòng thương người làm đầu, mấy nghìn năm không thích sự giết người, đi đánh giặc bắt được tù binh bao giờ cũng ưu đãi. Cái đức độ của Hồ Chủ tịch quây quần được tất cả mọi người tầng lớp dân chúng, làm họ gần gũi nhau; đức độ ấy cảm kích đồng bào miền núi; đức độ ấy gọi về tổ chức những kẻ đi lầm đường.

Dân chúng đã nói tất cả khi họ nói Cụ Hồ là cha của dân tộc. Trong cái Nhà Việt của tổ tiên để lại, mới sửa chữa xinh tươi, Cụ Hồ gọi tất cả các con, các cháu. Từ người nghèo đến người giàu, từ người giỏi đến người kém, từ người nghĩ ý này đến kẻ theo hướng khác, Cụ Hồ đều liên kết không sót một ai. Và dưới ánh mắt của mặt Cụ, trong điện lực của lòng Cụ, cái Nhà Việt được trên thuận dưới hòa, các tôn giáo, các dân tộc, các giai cấp đại đoàn kết với nhau, trông theo ngôi sao vàng kêu gọi độc lập, tự do hạnh phúc.