I. DÀN Ý

1. Mở bài:

* Giới thiệu nhân vật của câu chuyện:

- Bé Bi mới năm tháng tuổi, bụ bẫm, xinh xắn.

- Ngày ngày, bé được mẹ âu yếm vỗ về, ru ngủ.

2. Thân bài:

* Lời ru của mẹ:

- Có cánh cò, cánh vạc quen thuộc từ bao đời trong ca dao.

- Qua lời ru của mẹ, cánh cò dần dần trở nên thân thiết với tuổi ấu thơ.

- Qua lời ru, mẹ bày tỏ tình thương yêu đối với những cánh cò, cánh vạc, cũng là những con người lam lũ, cực nhọc thuở xưa. Mẹ nhắc nhở con về cuộc sống bình yên, no đủ của con trong vòng tay bao bọc, yêu thương của mẹ. (Có ý ngầm đối chiếu, so sánh cuộc sống xưa và nay).

- Khẳng định tình mẹ bao la, bất tận đối với con:

Con dù lớn vẫn là con của mẹ,

Đi hết đời, lòng mẹ vẫn theo con.

Đó cũng là quy luật của tình mẫu tử thiêng liêng.

3. Kết bài:

- Tiếng ru của mẹ vẫn dịu dàng ngân lên giữa trưa hè nóng nực hay đêm đông giá buốt.

- Con lớn lên bằng dòng sữa và lời ru, bằng tình mẹ và tình cảm quê hương.

II. BÀI LÀM

Bé Bi mới tròn năm tháng tuổi, hồng hào bụ bẫm, xinh ơi là xinh! Cả nhà ai cũng yêu, cũng quý chú “thiên thần nhỏ”. Bú mẹ xong, bé thiu thiu ngủ. Đôi môi hồng tươi thỉnh thoảng lại nún nún như đang bú, trông dễ thương lạ! Đợi bé ngủ say, mẹ nhẹ nhàng đặt bé vào chiếc nôi mây, bên trên có treo một chùm đồ chơi màu sắc rực rỡ. Tay mẹ khe khẽ đưa nôi và mẹ cất lên tiếng ru quen thuộc:

À... à... ơi! Con cò bay lả bay la.

Bay từ cổng phủ bay ra cánh đồng...

Con cò mà đi ăn đêm.

Đậu phải cành mềm lộn cổ xuống ao.

Ông ơi ông vớt tôi nao.

Tôi có lòng nào ông hãy xáo măng.

Có xáo thì xáo nước trong.

Đừng xáo nước đục đau lòng cò con...

Lời ru êm ái cùng nhịp nôi đong đưa đều đều đưa bé vào giấc ngủ say nồng. Mẹ mải mê ngắm đứa con yêu quý mà lòng rộn lên bao cảm xúc. Mẹ thương cánh vạc phải lặn lội khó nhọc để kiếm miếng ăn qua ngày. Còn con sống trong vòng tay bao bọc, nâng niu của mẹ. Sữa mẹ nhiều, con ngủ chẳng phân vân. Ngủ dậy, con tươi cười như bông hoa mới nở. Con nhún nhảy đùa vui, đem hạnh phúc đến cho căn nhà nhỏ của mẹ, của cha.

À ơi... Con ơi con ngủ cho ngoan... Con trai của mẹ cứ yên ngủ trong nôi, cho cò trắng đến làm quen. Cò đứng ở quanh nôi, rồi cò xoè đôi cánh mềm mại ấp ủ cho con. Con ngủ say thì cò cũng ngủ say, giấc ngủ tuổi thơ dập dờn cánh cò trắng trong ca dao, cổ tích. Con ơi! Nay mai khôn lớn, con theo cò đi học. Cánh trắng cò bay theo gót chân con tung tăng tới trường với thầy cô, bè bạn. Cả thế giới diệu kì sẽ dần dần mở ra trước mắt con. Rồi con sẽ thành thi sĩ, ngòi bút của con sẽ cất lên lời ca ngợi vẻ đẹp của cuộc sống này, trái đất này... Cánh cò trắng lại bay hoài không nghỉ, trước hiên nhà và trong ngọn gió mát lành của thơ ca.

Con ơi, hãy nhớ lời mẹ dặn: “Dù ở gần hay ở xa, dù lên rừng hay xuống biển, cò sẽ tìm con và mãi mãi yêu con. Sau này trưởng thành, dù con là văn nhân, thi sĩ hay một nhà bác học nổi tiếng đi nữa thì con vẫn là con của mẹ. Đi hết đời, lòng mẹ vẫn theo con”.

À ơi... à ơi! Tiếng ru của mẹ vẫn dịu dàng ngân lên giữa trưa hè nóng nực hay trong đêm đông lạnh giá. Con lớn lên bằng dòng sữa ngọt ngào, bằng lời ru êm ái của mẹ. Cánh cò trắng ngàn năm trong ca dao mang lời ru đến với con, nói với con bao điều ân nghĩa của đạo làm người. Con yêu của mẹ, hãy ngủ cho ngoan! Cho cánh cò cánh vạc và cả sắc trời xanh biếc đến hát quanh nôi.