Tiếng đồng hồ tủ đứng ở buồng bên nổi những tiếng như chuông như khánh báo hiệu rồi điểm năm tiếng. Huệ Chi chợp hẳn mắt. Năm giờ mười lăm. Năm giờ rưỡi. Chợt có tiếng gọi văng vẳng:

- Huệ Chi! Huệ Chi!

Huệ Chi choàng dậy:

- Mẹ ơi! Mẹ ơi!

Nước mắt Huệ Chi giàn ra. Cùng những giọt lệ, hình ảnh người mẹ đã khuất từ năm Huệ Chi còn cặp tóc tới nay vừa đúng mười lăm năm vừa lay gọi Huệ Chi và khi Huệ Chi mở mắt nhìn, thì lại thoắt biến mất! Huệ Chi lảo đảo đứng dậy, xoay xoay nắm đấm cửa sổ. Gióng sắt vặn không chặt lắm, nhưng bàn tay gân xanh lằn hết lên, không sao giật được. Huệ Chi ngước đầu nhìn mắc áo, từ từ đi đến lấy chiếc áo bằng lụa bạch vẫn mặc đi lễ, xỏ tay rồi mở cửa buồng đi ra.

- Mẹ nhỉ! Con không lấy ông ta đâu! Cả ba và mẹ chắc cũng không đời nào cho con lấy ông ta, vậy thì con lấy ông ta thế nào được? Tối hôm nay ông ta đến xem mặt con và ngỏ lời với con, con sẽ nói với ông ta. Chúa sẽ soi sáng cho ông ta nghe ra mà không giận không hờn gì với chú Tú cả! Cầm bằng ông ta mà giận hờn không che chở cho nhà ta, để nhà binh Nhật sung công tất cả gia tài thì cứ sung công, và nếu có bắt thì con xin chịu bắt thay cho cả nhà... Con yếu đuối hiền lành như thế này thì người ta cũng phải thương chứ, mà xét xẻ cho nếu thật là nhà ta có tội! Ông ta là người có học, đỗ những hai bằng Luật khoa tiến sĩ, Văn khoa tiến sĩ, dạy ở ba trường cao đẳng to nhất Đông Kinh... và sang đây chỉ để nghiên cứu và viết sách viết báo cơ mà!

Huệ Chi đi lên cầu thang. Một làn hương hoa thân thuộc hút lấy Huệ Chi cùng với một làn hơi ẩm lạnh mờ ảo. Tấm thảm nhung màu huyết dụ cuồn cuộn xoay xoáy trải suốt lên sân thượng. Từng quãng từng quãng mô tay vịn đã có một chậu hoa sen hay một bình hoa hồng, lại còn cài thêm những bó hoa huệ theo những con song tiện, tưởng như mỗi quãng là một cụm hoa trồng ở phía trong trồi ra. Hoa sen thì gần như ngập cả thảm lót. Bước chân Huệ Chi càng không thấy tiếng động, chập chờn, bập bằng thêm, đôi bước còn như ngập lún rồi hất lên những cánh hoa nhỏ nõn mát rượi.

- Mẹ lại dắt tay con lên thang như cả khi con khỏe đây! Tay mẹ cứ nâng đỡ cho con từng bước, chỉ lo cho con khuỵu chân vì mỏi tay, chóng mặt vì gió! Mẹ còn choàng lấy lưng con, sát sát mặt, mũi, má mình vào tóc vào trán con mà thủ thỉ: “Trưa nay, tối nay, ngày mai... mẹ lại nấu chè ngô non, chè đỗ đãi, mẹ lại thổi xôi hoa cau, lại luộc ngồng cải, lại chưng mắm cáy, lại rang tép riu cho con ăn nhé!”...

Mẹ cứ nắn nắn cánh tay con mà xuýt xoa: “Ai bảo con cậy khỏe dám cuốc vườn với cậu Khòa? Ai bảo con cậy khỏe dám tưới rau với cậu Khòa. Tối nay, con để mẹ bóp rượu chổi và lại gối tay mẹ mà ngủ!”.

Sắp qua cửa buồng Thi San và Giáng Hương, Huệ Chi mắt như mờ đi nhưng vẫn bước qua đúng ba bậc thang để lên tầng trên. Tới đây, gió trên sân thượng thổi cuộn xoáy, hương hoa như dội thành từng lớp sương lên người Huệ Chi.

- Ngay khi mẹ có thằng Hùng, mẹ vẫn chỉ ngủ với con mẹ nhỉ! Mẹ còn đọc thêm kinh khi con đã vào mà. Lắm đêm, mẹ ngồi bên con tới sáng chỉ để nhìn con ngủ mà con thì chỉ có nóng âm âm hay lại bỏ cơm chiều. Vậy mà khi mẹ ốm nặng thì mẹ lại không cho con ngồi lâu bên mẹ... và khi mẹ sắp lâm chung... thì mẹ...

Nếu như mọi khi, Huệ Chi không ngã chúi thì cũng loạng choạng vì làn gió và sự xuất hiện choáng vập nọ. Huệ Chi đã nhô dần khỏi bực cuối cùng lên gác thượng. Cả khoảng lộ thiên lan can bao chung quanh đều bày các thứ đồ sứ, pha lê, đồng hun, bạc đựng hoa. Vẫn toàn huệ trắng, sen trắng và hồng bạch. Một dãy bàn phủ khăn trắng và hai dãy ghế nệm nhung màu tím hoa sim và bọc một phần bằng sa tanh màu nguyệt bạch, kê giữa sân. Hai đầu có hai cụm hoa không biết bao nhiêu chậu, bao nhiêu gốc, còn trên bàn thì bày rải rác đĩa hoa, bát hoa, bình hoa và các cụm nến pha lê. Những đèn điện bóng che rất khéo trong các khóm hoa và cụm nến đều kết thêm dải sa tanh, cẩm châu màu nguyệt bạch và tím hoa sim...

Một vành trăng lá lan đang hé hé trên cao. Gió ù ù. Hương hoa càng như sương toả.

- Mẹ ơi! Kia là quê mẹ đấy! Nhà bà ở gần biển, có năm bị bão nước vỡ đê, cậu Khòa phải cõng mẹ bơi qua những ngọn sóng tung hai người lên quá cả ngọn tre, mãi mới vào được trong làng mẹ nhỉ! Mẹ chỉ kể chuyện quê mình cho các con nghe, cho mình con nghe, và đã hẹn khi nào con lớn, có dịp thì đưa cả con và hai em về... Lạ chưa kìa! Hơn năm giờ, gần sáu giờ rồi, sao ngoài Đồ Sơn lại sáng như thế kia, sáng hơn cả buổi sáng ấy. Hay giờ đây đang là buổi sáng, mà mẹ thì về ở đây từ mười lăm năm nay...

Người mẹ vấn khăn tóc đuôi gà, gương mặt ngăm ngăm nâu, mắt bồ câu nửa vui nửa buồn, răng hạt huyền, người nhỏ bé, mặc áo the màu gụ, quần nái, từ từ đến giờ giơ tay lên ngăn đón và bỗng hét lên:

- Huệ Chi! Giêsuma! Huệ Chi! Con tôi chết rồi!... Lạy Chúa tôi rất nhân từ và lòng lành vô cùng! Thế là con tôi chết rồi! Giêsuma lạy Chúa tôi!...

Huệ Chi đã mở cửa lan can sân gác thượng tầng gió thổi hun hút, lờ đờ bước ra, thả người xuống một vùng thăm thẳm mờ mờ, ầm ầm ù ù, và hương hoa lộng ngát...