BÀI LÀM
Ngày xưa, ở một làng kia, có hai mẹ con cô bé sống trong một túp lều. Họ phải làm lụng vất vả quanh năm mới đủ ăn. Một hôm, người mẹ không may bị bệnh nặng. Cô bé ngày đêm chăm sóc, nhưng mẹ mỗi ngày mỗi nặng thêm. Có người mách: “Ở tỉnh bên có ông thầy thuốc giỏi chữa được bệnh này”. Cô bé gởi mẹ nhà hàng xóm trông nom, ngay hôm ấy lên đường.
Vừa đi, cô bé hiếu thảo vừa lo mấy đồng bạc cầm theo không đủ tiền thuốc cho mẹ. Bỗng cô bé thấy bên đường có vật gì như chiếc tay nải ai bỏ quên. Cô bé bước đến, cầm lên xem.
“Ôi, một tay nải chứa toàn tiền là tiền! Của ai đánh rơi thế nhỉ? Vậy là mình vừa có tiền mua thuốc thang cho mẹ rồi. Mẹ mình sẽ hết bệnh, sung sướng biết bao nhiêu!”. Nhưng rồi, một suy nghĩ khác lại sáng lóe trong đầu cô bé: “Người nào mất túi tiền này, chắc họ đau khổ lắm”. Biết đâu, người ta cũng đang cần một số tiền lớn để mua thuốc chữa bệnh cho người thân của họ như mình bây giờ! Đang suy nghĩ lung tung như vậy thì bỗng cô bé nhìn ra phía trước, thấy một bà già tay cầm gậy trúc bước đi chậm rãi. Cô bé đoán chắc là của bà già, bèn cầm tay nải đuổi theo bà lão.
- Cụ ơi! Chờ cháu với!
Cô bé chạy đến bên bà cụ, lễ phép hỏi:
- Thưa cụ, tay nải này có phải là của cụ không?
Bà lão ngước nhìn cô bé, mỉm cười hiền hậu:
- Khen cho con đã hiếu thảo lại thật thà. Ta chính là Tiên thử lòng con đấy thôi. Con thật đáng được giúp đỡ. Hãy đưa ta về nhà chữa bệnh cho mẹ con.