BÀI LÀM 1

Sáng chủ nhật, tôi với Toàn rủ nhau ra sân trường gần nhà chơi cầu lông chuẩn bị cho hội thi thể thao sắp tới của trường. Ngày nghỉ nên các em nhỏ cũng tụ tập về đây chơi khá đông. Chúng tôi chọn một khoảng trống giữa sân trường để luyện tập. Hai chúng tôi vốn là hai cây vợt tốt nhất lớp và là niềm hy vọng của cô chủ nhiệm và tập thể lớp 4A.

Chúng tôi chơi không có lưới, chủ yếu là luyện phản xạ và đánh cho dẻo tay. Tôi tung cầu lên đánh sang cho Toàn, Toàn đón cầu đánh trả lại. Lúc đầu, chúng tôi đánh chậm, cầu ít khi bị rơi xuống đất. Dần dần chúng tôi tăng tốc, quả cầu xé gió vút qua bay lại ngày một nhanh hơn. Lúc thì bay bổng lên không trung thành một đường vòng cung, lúc thì xẹt ngang chớp sáng như một mảnh sao băng do những đường ve, đập, tạt nhanh, mạnh chính xác. Bất thần, tôi nhảy lên đón đường cầu Toàn vừa đánh trả lại, dang tay quất thật mạnh. Quả cầu chếch sang trái nơi mấy em bé đang chơi, Toàn lao người sang đón cầu thì vô tình chạm phải một bé trai chừng năm tuổi, làm cậu bé ngã lăn ra. Nghe tiếng khóc của cậu bé, Toàn hốt hoảng ngồi bật dậy đỡ cậu bé rồi rối rít hỏi:

- Em có sao không? Có đau lắm không? Anh sai rồi, anh xin lỗi cưng nhé! Để anh bế cưng lại chỗ mát kia, anh lau sạch bụi cho cưng.

Cậu bé nín khóc, gương mặt dần dần trở lại hồng hào không còn tái mét như trước nữa. Tôi chạy đi mua ba bịch nước mía về đưa cho bé một bịch, tôi và Toàn mỗi đưa một bịch. Cả ba ngồi uống nước, nói chuyện vui vẻ.

BÀI LÀM 2

Hôm ấy là thứ bảy, nhóm bạn chúng tôi gồm bốn đứa: Hùng, Vinh, Sửu và tôi rủ nhau ra công viên chơi đá cầu. Ngày nghỉ nên trẻ em ra đây chơi rất đông. Chỗ thì chơi trò đuổi bắt nhau, chỗ thì chơi cướp cờ, bịt mắt bắt dê, chỗ thì chơi banh đũa, nhảy dây... còn nhóm trẻ em mẫu giáo thì chạy lăng quăng xem các anh các chị vui chơi.

Nhóm chúng tôi chia làm hai phe thi đá cầu. Tôi với Sửu một phe, Hùng với Vinh một phe. Trận cầu diễn ra thật sôi nổi bởi hai phe đều cân tài ngang sức. Hiệp một tôi với Sửu thắng, hiệp hai Hùng với Vinh san bằng. Tiếp sang hiệp ba, hiệp đấu quyết định thắng bại nên bên nào cũng ráng chơi thật tốt. Chiếc cầu như một chiếc bông so đũa bay trong gió. Bất thần, Sửu xoay người đá móc quả cầu thành một đường vòng cung xẹt qua vai Hùng. Vinh nhào đến vớt cầu thì không may đụng phải một bé trai đang chơi gần đó, làm bé trai ngã chổng kềnh xuống bãi. Bị ngã bất ngờ, cậu khóc thét lên, hai tay ôm đầu lăn lộn. Ấy vậy mà Vinh còn đứng nhìn, sừng sộ quát tháo cậu bé:

- Chỗ này là chỗ mày chơi hả? Làm hỏng mất trận cầu của chúng tao. Tao chưa đánh là may lắm rồi đấy. Đứng dậy đi chỗ khác, còn nằm lì mà khóc hả?

Vinh càng nói, cậu bé càng khóc la dữ. Thấy vậy, chúng tôi đều chạy lại, đỡ cậu bé dậy. Tôi nói để vỗ về, an ủi cậu bé.

- Em đau chỗ nào để anh xoa cho. Có đau nhiều không em? Chút nữa nó hết đau thôi mà. Hồi trước, anh cũng bị người ta làm ngã như thế đấy. Nào, đi với anh lại chỗ kia đi.

Nói xong, tôi dìu cậu bé lại chiếc ghế đá gần đó, phủi cát bụi và lau sạch nước mắt nước mũi cho em. Một lát sau cậu bé nín. Sửu đưa cho cậu bé một que kem và nói:

- Em ăn kem cho mát rồi tiếp tục chơi với các bạn. Anh ấy vô tình thôi chứ không cố ý. Em đừng buồn nhé.