BÀI LÀM

Mùa xuân năm ấy, đơn vị của tôi được lệnh tiến quân vào giải phóng một thị trấn nhỏ ven đường quốc lộ thuộc tỉnh Bình Dương. Đơn vị chia làm ba mũi tiến công. Đúng 9 giờ 30 phút, cả ba mũi đồng loạt nổ súng. Bị tấn công bất ngờ, bọn địch tháo chạy tán loạn, súng ống, quân trang, quân dụng vứt ngổn ngang bừa bãi. Chỉ ba mươi phút sau, đơn vị chúng tôi giải phóng toàn bộ thị trấn. Trong lúc thu dọn chiến trường, bất chợt tôi gặp một cháu bé độ năm, sáu tuổi đang ngồi thu lu sau một góc tường đổ nát, mặt tái nhợt. Tôi bế cậu bé lên, cậu run run nhìn tôi hốt hoảng nói.

- Cháu lạy ông, ông đừng ăn gan cháu!

Cậu vừa nói vừa mếu máo làm cho tôi cũng mếu máo theo. Tôi vội vỗ về, an ủi cháu:

- Đừng sợ, chú đây mà! Chú là giải phóng quân đây. Chú bế cháu đi tìm mẹ nhé!

Thế rồi, tôi bế cháu lách qua những mảng tường đổ nát, vượt qua một con hẻm nữa. Từ xa tôi phát hiện một người phụ nữ đang hốt hoảng vừa chạy vừa kêu:

- Con ơi! Minh ơi! Con ở đâu?

Tôi đoán chắc người ấy chính là mẹ của cậu bé, liền kêu to:

- Cháu Minh ở đây nè!

Không còn sợ sệt, e ngại gì nữa, người phụ nữ ấy chạy ào đến bên tôi, quỳ xuống, nói trong tiếng nấc:

- Lạy ông, cám ơn ông!

Tôi đỡ chị dậy, rồi trao đứa bé cho chị và nói:

- Chúng tôi là quân giải phóng, là bộ đội Cụ Hồ, là con em của nhân dân. Chúng tôi về đây để đánh đuổi Mĩ - Ngụy. Chị hãy bế cháu về nhà đi, đừng lo sợ gì nữa.

Tôi tạm biệt hai mẹ con chị rồi tiếp tục làm nhiệm vụ của mình.