BÀI LÀM

1- Hoàn cảnh xảy ra cuộc trò chuyện.

Em và mẹ vừa đọc xong câu chuyện Bàn chân kì diệu.

2- Bạn em tên là Hồng Nhung đóng vai người mẹ.

3- Cuộc trò chuyện theo yêu cầu của đề bài xảy ra như sau:

- Mẹ: Này Hồng Loan! Con thử nói cho mẹ nghe cảm nhận của con về anh Nguyễn Ngọc Kí xem nào?

- Hồng Loan: Con rất cảm phục anh Nguyễn Ngọc Kí, mẹ ạ! Đó là một con người có nghị lực phi thường, một ý chí phấn đấu vươn lên hiếm thấy ở đời.

- Mẹ: Con thử nói rõ hơn về nghị lực phi thường và ý chí vươn lên của anh Kí cho mẹ nghe nào?

- Hồng Loan: Mẹ thấy đấy, anh Kí lớn lên không như một người bình thường. Anh bị liệt cả hai cánh tay. Vậy mà anh vẫn có mơ ước đi học như chúng con. Một ước muốn rất đẹp, phải không mẹ?

- Mẹ: Rồi sao nữa con?

- Hồng Loan: Anh đến trường quyết xin vào học cho bằng được. Cô giáo thấy anh bị liệt cả hai tay, không nhận vào học. Anh buồn bã trở về nhà, kiên trì dùng chân để luyện viết. Tình cờ cô giáo phát hiện, thấy anh đang cặm cụi tập viết bằng chân. Cô giáo xúc động nhận anh vào học và tạo điều kiện tốt cho anh. Anh rất mừng và quyết học cho bằng anh bằng chị. Đó cũng là một biểu hiện về nghị lực phi thường, phải không mẹ?

- Mẹ: Ừ, đúng đấy! Con cứ nói tiếp ý nghĩ của mình đi!

- Hồng Loan: Về ý chí vượt khó của anh thì quả là khâm phục. Bước đầu, bàn chân giẫm lên trang giấy, làm giấy nhàu nát, mực giây be bét. Bàn chân lại mỏi nhừ không điều khiển được chiếc bút theo ý muốn. Chẳng những thế, nhiều lúc chuột rút làm anh đau điếng, đau đến tái cả người. Thế mà anh vẫn kiên nhẫn, vẫn bền bỉ, không nản lòng. Nhờ vậy mà anh đã thành công. Điểm số của các bài viết từ từ nhích dần lên: Tám điểm, chín điểm rồi mười điểm. Và cuối cùng anh đã đạt được mơ ước cao cả của mình, trở thành sinh viên Trường Đại học Tổng hợp. Anh là một con người có ý chí nghị lực phi thường, phải không mẹ?

- Mẹ: Nhận xét của con đúng đấy. Qua tấm gương của anh Kí, con có suy nghĩ gì không?

- Hồng Loan: Có chứ mẹ! Con sẽ cố gắng học thật tốt, học giỏi để vào đại học như anh Kí. Trước mặt con còn có một khó khăn. Đó là chữ viết của con quá xấu. Từ nay trở về sau con sẽ dành mỗi ngày một tiếng đồng hồ để luyện viết một bài chính tả độ hai mươi dòng. Mẹ nhờ cô chấm điểm cho con nhé!

- Mẹ: Con đã nói như vậy thì mẹ rất mừng. Con cố gắng thực hiện cho bằng được điều con nói và ước vọng của mình nhé.

- Hồng Loan: Thưa mẹ, vâng ạ!