BÀI LÀM

Câu chuyện mà tôi sắp kể cho các bạn nghe sau đây là chuyện về con thỏ Melody – một con thú nhồi bông, một người bạn đáng yêu của tôi.

Mỗi lần sinh nhật của tôi, bao giờ tôi cũng được các chú, các dì, các cô tặng cho không biết bao nhiêu là thứ đồ chơi đẹp, lạ mắt. Đồ nhựa có, đồ điện tử, thú nhồi bông có v.v... nhưng có lẽ con thỏ Melody là thứ đồ chơi tôi thích nhất. Dạo ấy là sinh nhật lần thứ chín của tôi năm tôi đang học lớp Ba. Nhìn lên bàn tặng phẩm, bên cạnh chiếc bánh sinh nhật hai tầng, một chồng các gói vuông vuông, đủ các màu sắc gối đầu lên nhau trông rất đẹp mắt. Trong số đó có một món quà được bọc trong một cái hộp kín, to bằng người tôi mà tôi không đoán ra là món quà gì. Sau khi tan tiệc, mọi người đã ra về. Mẹ thu dọn các món quà đặt vào góc học tập của tôi và bảo tôi lần lượt giở ra xem. Các bạn biết không, lúc ấy, tôi chẳng chú tâm gì đến các món quà khác, chỉ lưu tâm đến món quà được đặt trong tấm vải kia thôi. Vì vậy, tôi đã vội vàng mở món quà ấy đầu tiên. Vừa mở ra, tôi vội reo lên: “Ôi, con thỏ Melody! Thật là tuyệt vời! Một con thỏ mà tôi hằng mơ ước. Cám ơn cô Xuân, chú Giảng đã đoán đúng tâm lý của con!“. Thế là từ nay, tôi luôn có Melody bên cạnh. Hôm đi chợ nhà lồng thị xã cùng chị Thùy Linh, đến quầy bán đồ chơi trẻ em, phát hiện thấy con thỏ nhồi bông, tôi đã đứng lại ngắm nhìn một cách say sưa, suýt nữa bị lạc ở trong chợ. Mấy lần tôi vòi vĩnh chị mua cho tôi, nhưng chị bảo không cầm đủ tiền. Bữa khác chị xin tiền bố mẹ sẽ mua cho tôi. Và thế là tôi cứ thấp thỏm mãi chờ chị đi học ở Thành phố Hồ Chí Minh về, thế nào chị cũng mua. Nhà chỉ có hai chị em, mỗi lần tôi đòi mua gì thì chị đều chiều tôi cả. Bây giờ thì tôi không còn phải chờ đợi nữa. Tôi sẽ điện lên cho chị Linh đừng mua nữa vì tôi đã có rồi. Mỗi lần học bài xong, tôi lại ôm Melody vào lòng và thơm lên đôi má căng tròn của nó những cái hôn thật sâu, thật dài. Lúc ngủ Melody bao giờ cũng ở cạnh tôi. Tôi ôm nó ngủ thật ngon lành, đánh một giấc dài cho đến sáng.

Câu chuyện về Melody của tôi là vậy đó.