BÀI LÀM

Quanh làng tôi có những khóm tre xanh mát, không biết chúng được trồng từ hồi nào. Bố tôi bảo: “Hồi bố sinh ra, nó đã có rồi”. Chúng rất thân thiết với người dân quê tôi.

Nhìn từ xa, luỹ tre làng như một bức tường thành bao quanh thôn xóm - một bức tường xanh, mát mắt, suốt ngày suốt đêm rì rào to nhỏ với những cơn sóng của dòng sông quê. Tre mọc dày chen chúc nhau cây nọ tựa cây kia bất chấp nắng mưa bão dông, vươn lên trên cao đón nhận ánh sáng mặt trời. Các cụ già trong làng thường bảo: “Cây tre cũng như người dân quê mình một nắng hai sương, chịu thương chịu khó, bất khuất, kiên cường”. Thân tre tròn lẳn lại bóng láng, chia thành nhiều đốt như cây mía nhưng cành thì lắm gai lắm, nhất là những cành ở gần mặt đất. Càng lên cao càng ít gai nhưng lại rất nhiều lá. Lá tre nhỏ hình lưỡi bát, màu xanh đậm, mọc dày, kín, mưa không lọt qua được. Những ngày hè oi bức, nắng như đổ lửa trên đồng, luỹ tre làng là nơi che bóng mát cho người dân lao động, đồng thời tre cũng che nắng cho trâu nằm, ru cho trâu ngủ. Buổi chiều tà lũ trẻ chúng tôi thường ra ngồi dưới luỹ tre nói chuyện vui chơi. Có những đêm trăng sáng, luỹ tre làng cũng là nơi tụ hội của nam nữ thanh niên và của tụi nhỏ chúng tôi. Ở đây, diễn ra vô vàn những trò chơi lý thú: cướp cờ, bịt mắt bắt dê, kéo co, đánh trận giả... sôi động và hấp dẫn.

Tre đi vào cuộc sống của con người quê tôi như là người bạn tâm tình của muôn thế hệ. Người làng tôi ai đi xa cũng nhớ về luỹ tre làng xanh mát yêu thương, nơi ghi lại biết bao những kỷ niệm đẹp của tuổi thiếu thời.