BÀI LÀM

Tan học, tôi vội vã về nhà để phụ giúp mẹ chuẩn bị buổi cơm trưa. Vì sáng nay trước lúc đi làm, mẹ tôi bảo: “Tan trường, con nhớ về nấu cơm cho mẹ. Mẹ bận công chuyện về muộn hơn một giờ so với mọi ngày!” Vừa mới đi ra khỏi cổng trường vài trăm mét, tôi gặp một người phụ nữ độ tuổi mẹ tôi tay xách, nách mang, lại còn ẵm trên tay một em bé đang bước đi vất vả dưới cái nắng trưa hè như đổ lửa. Dì ấy đi rất chậm, thỉnh thoảng dừng lại để hành lí xuống đất trông có vẻ mệt mỏi, khó nhọc lắm. Tôi bước nhanh đến bên cạnh, nhẹ nhàng hỏi:

- Dì về đâu ạ? Để cháu giúp dì một tay nhé.

- Ôi! Thế thì quý hóa quá! Dì về cái xóm có cây đa cổ thụ trước mặt ấy. Cháu giúp dì một quãng thì tốt quá!

Tôi vội nói ngay:

- Cháu cũng đi về xóm ấy đấy! Để cháu mang hành lí cho dì.

Thế rồi, dì ấy đưa hành lí cho tôi. Qua chuyện trò tôi mới biết dì là dâu của xóm tôi, công tác tại thành phố Hồ Chí Minh. Được tin mẹ chồng ốm nặng, chú ấy lại đang công tác ở đảo Trường Sa nên một mình dì bế em bé theo chuyến xe tốc hành về thăm bà. Hai dì cháu vừa đi vừa nói chuyện vui vẻ, chả mấy chốc đã đến ngõ nhà dì. Tôi trao lại hành lí cho dì rồi chạy một mạch về nhà chuẩn bị bữa cơm trưa như lời mẹ dặn lúc sáng. Vừa chạy tôi vừa nghe tiếng dì nói vọng đằng sau:

- Cám ơn cháu nhiều nhé! Chiều sang chơi với dì.