BÀI LÀM
1- Đoạn 1 - Bức tranh 1:
Phát xít Đức đem quân ồ ạt xâm lược Liên Xô. Đến đâu, chúng cũng cướp phá, bắn giết hết sức tàn bạo... Một buổi chiều, chúng xông vào một ngôi làng mà không gặp cản trở nào, chúng tưởng được yên thân. Nào ngờ trời vừa tối, tiếng súng nổ ran, bọn Phát xít hỗn loạn, nhớn nhác hỏi nhau: “Bắn ở đâu thế?”.
2- Đoạn 2 - Bức tranh 2:
Một lát sau, bọn lính dẫn một chú bé chừng mười ba, mười bốn tuổi đến trước mặt tên chỉ huy.
Tên sĩ quan hất hàm hỏi:
- Mày là ai?
- Tao là du kích. - Chú bé kiêu hãnh trả lời.
Tên sĩ quan quát:
- Đội du kích của chúng mày ở đâu?
Chú bé khinh bỉ trả lời:
- Tao không biết.
Tên sĩ quan nổi giận, ra lệnh cho bọn chúng hành hạ tra tấn chú bé nhưng không moi được một lời nào. Gần sáng, chúng đem chú ra bắn.
3- Đoạn 3 – Bức tranh 3:
Đêm hôm sau, du kích ào ạt tấn công vào trung tâm khu vực đóng quân của bọn Phát xít. Kho tàng của bọn chúng nổ tung, nhưng một em nhỏ không may sa vào tay bọn chúng.
Tên sĩ quan kinh ngạc hỏi:
- Mày là ai?
Chú bé kiêu hãnh trả lời:
- Tao là du kích.
Tên sĩ quan kinh ngạc hơn khi thấy trước mắt mình vẫn là chú bé mặc áo sơ mi xanh có hàng cúc trắng mà hắn đã ra lệnh bắn chết đêm qua. Bất giác hắn rền rĩ.
- Ôi lạy chúa! Đất nước này thật là ma quỷ!
Và hắn gào lên.
- Treo cổ! Treo cổ nó lên!
Bọn lính thi hành ngay.
4- Đoạn 4 - Bức tranh 4:
Sang đêm thứ ba, bọn Phát xít cũng không ngủ được yên. Du kích đánh thẳng vào sở chỉ huy bắt sống được tên chỉ huy đem về khu du kích. Khi mở khăn bịt mắt hắn ra, hắn thấy một người du kích đứng tuổi và một chú bé mặc áo sơ mi xanh có hàng cúc trắng đứng cạnh nhau. Hắn hốt hoảng, quỳ phục xuống chân chú bé, lảm nhảm như một kẻ loạn trí.
- Xin tha tội cho tôi! Tha tội cho tôi. Tôi đâu biết Ngài có thể chết đi sống lại như phù thủy thế này!
Người phiên dịch chỉ vào bác du kích, bảo hắn:
- Đây là cha của hai đứa trẻ bị ngươi giết đêm hôm kia và đêm hôm qua. Trước mặt người là đứa con thứ ba của bác ấy.
Tên sĩ quan kêu lên một tiếng rồi gục xuống sát đất, không dám ngẩng đầu lên.