I. DÀN Ý

1. Mở bài:

* Giới thiệu chung:

- Truyện xảy ra từ ngày xửa ngày xưa.

- Có năm ông thầy bói mù hành nghề trước cửa chợ.

2. Thân bài:

* Diễn biến của truyện:

+ Trước khi xem voi:

- Năm thầy bói mù ế khách ngồi tán gẫu.

- Thầy nào cũng phàn nàn là chưa biết hình thù con voi ra sao.

- Chợt có người nói voi sắp đi qua, năm thầy chung tiền biếu quản tượng, xin được xem voi.

+ Khi xem voi:

- Thầy thứ nhất sở vòi.

- Thầy thứ hai sờ ngà.

- Thầy thứ ba sờ tai.

- Thầy thứ tư sờ chân.

- Thầy thứ năm sờ đuôi.

+ Sau khi xem voi:

- Các thầy ngồi bàn tán sôi nổi về voi.

- Thầy sờ vòi bảo voi sun sun như con đỉa.

- Thầy sờ ngà bảo voi chần chẫn giống cái đòn càn.

- Thầy sờ tai bảo voi bè bè giống cái quạt thóc.

- Thầy sờ chân bảo voi sừng sững giống cái cột đình.

- Thầy sở đuôi bảo voi tun tủn giống cái chổi sể cùn

3. Kết bài:

* Kết thúc truyện:

- Năm thầy cãi nhau, chẳng ai chịu ai, người nào cũng cho rằng mình đúng.

- Năm thầy lao vào đánh nhau toác đầu, chảy máu.

II. BÀI LÀM

Ngày xửa ngày xưa, ở một vùng nọ có năm ông thầy bói mù hành nghề trước cửa chợ. Buổi sáng hôm ấy ế khách quá, năm thầy ngồi buồn đành tán gẫu với nhau. Ai cũng phàn nàn rằng mình chưa được biết hình thù con voi ra sao. Bỗng nhiên, nghe người ta nói có voi đi qua, các thầy bèn chung tiền biếu quản tượng, xin cho voi dừng lại để xem.

Các thầy xem voi bằng... tay. Thầy thứ nhất sờ đúng cái vòi. Thầy thứ hai sờ vào cặp ngà. Thầy thứ ba sờ vào tai. Thầy thứ tư sờ vào chân. Còn thầy thứ năm sờ vào đuôi.

Người quản tượng dẫn voi đi rồi, năm thầy ngồi bàn tán sôi nổi về voi. Thầy sờ vòi bảo: Tưởng gì, hoá ra voi sun sun như con đĩa! Thầy sờ ngà gân cổ cãi: Ai dám bảo voi giống như con đỉa? Nó chần chẫn giống cái đòn càn! Thầy sờ tai khẳng định: Nó bè bè như cái quạt thóc! Thầy sờ chân không chịu: Sao lại giống cái quạt thóc được? Nó sừng sững như cái cột đình! Thầy sờ đuôi cứ hếch mặt ngồi nghe, bấy giờ mới ung dung lên tiếng:

- Các thầy nói sai cả rồi! Đích thị là nó tun tủn giống cái chổi sể cùn!

Năm thầy cãi nhau mỗi lúc một hăng, chẳng ai chịu ai, người nào cũng cho rằng lời phán của mình là đúng nhất. Cuối cùng, các thầy xô xát, đánh nhau đến toác đầu, chảy máu. Mọi người chứng kiến cảnh ấy được một trận cười vỡ bụng.