I. DÀN Ý

1. Mở bài:

* Tóm tắt vài nét về tình hình ở Đàng Ngoài lúc bấy giờ:

- Vua Lê Chiêu Thống hèn nhát đã cầu viện quân Mãn Thanh để chống Tây Sơn.

- Tôn Sĩ Nghị ồ ạt kéo quân vào nước ta với ý đồ xâm lược. Chúng nhanh chóng chiếm được Thăng Long mà không gặp sự kháng cự nào nên sinh ra chủ quan, tự mãn.

2. Thân bài:

* Diễn biến cuộc hành quân thần tốc của đạo quân Tây Sơn:

- Nguyễn Huệ lên ngôi vua, lấy hiệu Quang Trung vào ngày 25 tháng Chạp năm Mậu Thân (1788).

- Nhà vua trực tiếp đốc suất đại binh lên đường ra Bắc. Đến Nghệ An tuyển thêm được mấy vạn người.

- Năm đạo quân dưới quyền chỉ huy của vua Quang Trung hành quân thần tốc suốt ngày đêm. 30 Tết, vua cho quân sĩ ăn Tết sớm, hẹn mùng 7 năm mới sẽ mở tiệc ở Thăng Long.

- Quân Tây Sơn đi đến đâu đánh thắng tới đó. Mồng 3 Tết Kỉ Dậu (1789) đánh đồn Ngọc Hồi, quân Thanh đầu hàng.

- Mồng 5 Tết đại binh đánh tràn vào Thăng Long. Lũ tướng giặc lo ăn chơi, không đề phòng nên đại bại. Cả tướng lẫn quân cắm đầu tháo chạy về nước. Số quân Tây Sơn bị tiêu diệt lên tới hàng vạn.

- Chỉ trong năm ngày, quân Tây Sơn đã quét sạch hai mươi vạn quân Thanh ra khỏi bờ cõi nước ta.

3. Kết bài:

- Chiến công lừng lẫy đánh tan quân Thanh đã làm rạng rỡ thêm cho lịch sử chống xâm lăng hào hùng của dân tộc.

- Quang Trung Nguyễn Huệ xứng đáng là vị anh hùng cứu nước tên tuổi và sự nghiệp lẫy lừng lưu danh muôn thuở.

II. BÀI LÀM

Sau khi vua Lê Chiêu Thống cử người sang cầu viện triều đình Mãn Thanh, Tôn Sĩ Nghị kéo quân ồ ạt vào nước ta với ý đồ xâm lược rõ ràng. Từ cửa ải phía Bắc, chúng tiến thẳng xuống Thăng Long mà không gặp một trở ngại nào nên sinh ra kiêu căng, tự mãn. Điều đó làm cho vua tôi Lê Chiêu Thống rất lo lắng vì biết rõ tài cầm quân xuất quỷ nhập thần của Nguyễn Huệ.

Tướng Ngô Văn Sở lúc đó được giao nhiệm vụ trấn giữ Tam Điệp, ranh giới giữa Ninh Bình và Thanh Hoá vội cho các đạo quân Tây Sơn rút lui, sau đó tức tốc sai Nguyễn Văn Tuyết phi ngựa trạm vào Nam cấp báo tình hình.

Ngày 24 tháng 11, Tuyết đã vào đến thành Phú Xuân Bắc Bình Vương (tức Nguyễn Huệ) tiếp được tin báo, giận lắm, định thân chinh cầm quân đi ngay nhưng một số người khuyên ông hãy lên ngôi vua, ra lệnh ân xá khắp trong ngoài để thu phục nhân tâm rồi sau đó dẫn quân ra Bắc đánh dẹp kẻ thù cũng chưa muộn.

Nguyễn Huệ cho là phải, bèn lập đàn trên núi Bân, tố cáo trời đất, chế ra áo cổn, mũ miện rồi tuyên bố lên ngôi vua, lấy hiệu Quang Trung. Hôm ấy, nhằm ngày 25 tháng Chạp năm Mậu Thân (1788). Vua Quang Trung trực tiếp đốc suất đại binh, cả đường thuỷ lẫn đường bộ cùng ra đi. Ngày 29, ra đến Nghệ An, ông sai tướng Hám Hổ Hầu đi tuyển mộ lính mới, cứ ba tráng đinh chọn một. Trong vài ngày, được hơn vạn quân. Nhà vua tổ chức một cuộc duyệt binh lớn rồi cưỡi voi ra an ủi và động viên tướng sĩ. Tuân lệnh vua, mấy vạn quân lính lập tức nhằm thẳng phương Bắc, lên đường.

Đến 30 tháng Chạp (tức 30 Tết), vua Quang Trung cho binh sĩ ăn Tết sớm rồi chia quân ra làm năm đạo. Nhà vua bàn kín với các tướng rằng đến tối sẽ tiếp tục tiến ra Thăng Long và tuyên bố ngày mồng 7 năm mới sẽ vào thành Thăng Long mở tiệc ăn mừng.

Đại binh Tây Sơn hành quân ròng rã suốt mấy ngày đêm. Khi đến sông Gián, nghĩa binh của triều đình nhà Lê trấn giữ đồn ở đó hoảng hốt bỏ chạy. Toán do thám của quân Thanh bị đuổi bắt và giết sạch nên lũ tướng giặc ở Thăng Long không hay biết tin tức gì cả.

Nửa đêm ngày mồng 3 tháng Giêng năm Kỷ Dậu (1789), đạo quân của vua Quang Trung đã tới làng Hà Hồi. Nhà vua cho quân lặng lẽ bao vây kín rồi bắc loa truyền gọi. Tiếng quân lính dạ ran làm cho lũ giặc Thanh đóng trong đồn khiếp vía, vội vã ra hàng. Tất cả lương thực, khí giới đều bị quân ta lấy mất.

Quang Trung sáng suốt nghĩ ra mưu kế dùng ván bọc rơm ướt làm thành hai mươi tấm chắn lớn. Cứ mười người khênh một bức, áp sát đồn giặc. Quân Thanh nổ súng bắn ra nhưng chẳng trúng một ai. Nhân có gió bắc, chúng dùng ống phun khói lửa ra, khói toả mù trời hòng làm cho quân Nam rối loạn. Chẳng may gió bất chợt đổi chiều, thành ra quân Thanh lại tự hại mình.

Đích thân vua Quang Trung đốc thúc quân sĩ tiến lên. Khi hai bên đã giáp nhau thì nghĩa quân quăng tấm chắn xuống, nhất tề xông vào dùng đoản đao mà chém giết kẻ thù. Trước khí thế dũng mãnh của quân ta, lũ giặc cướp nước kinh hoàng, giày xéo lên nhau mà chạy. Tên Thái thú Sầm Nghi Đống nhục nhã thắt cổ tự vẫn. Quân Tây Sơn thừa thắng truy đuổi. Xác giặc ngổn ngang đầy đồng, máu chảy thành suối.

Cùng trưa hôm ấy, Quang Trung tiến binh đến Thăng Long. Tướng giặc là Tôn Sĩ Nghị và vua Lê Chiêu Thống vì không hề hay biết gì nên trong mấy ngày Tết chỉ lo yến tiệc, vui chơi. Nghe tin cấp báo, Tôn Sĩ Nghị sợ mất mật, ngựa không kịp đóng yên, người không kịp mặc áo giáp, vội dẫn đoàn kị mã tuỳ tùng chuồn trước qua cầu phao, nhằm hướng Bắc mà phi thục mạng. Quân lính các đồn nghe tin cũng sợ mất mật, cuống cuồng tháo chạy đến nỗi cầu phao đứt, chúng bị ngã xuống sông nhiều không biết bao nhiêu mà kể. Sông Nhị Hà tắc nghẽn cả một đoạn dài. Số sống sót cắm đầu cắm cổ chạy về nước, chẳng dám nghỉ ngơi. Quân Thanh đại bại.

Như vậy là đạo binh của vua Quang Trung sau cuộc hành quân thần tốc 5 ngày đêm đã quét sạch mấy chục vạn quân Thanh ra khỏi bờ cõi, sớm hơn dự định được hai ngày. Với tài năng quân sự kiệt xuất, Quang Trung Nguyễn Huệ xứng đáng là vị anh hùng mà tên tuổi đời đời sống mãi trong lịch sử dựng nước và giữ nước của dân tộc ta. Từ đó đến nay, mồng 5 Tết hằng năm được coi là ngày giỗ trận, kỉ niệm chiến thắng oanh liệt năm xưa. Gò Đống Đa, đền thờ vua Quang Trung luôn khơi dậy trong mỗi người dân Việt Nam niềm tự hào to lớn về chiến công hiển hách của người anh hùng đất Tây Sơn. Đúng như lời thơ của công chúa Ngọc Hân đã ca ngợi:

Mà nay áo vải cờ đào,

Giúp dân dựng nước, xiết bao công trình!