I. DÀN Ý

1. Mở bài:

- Trong thời học sinh, ai cũng có những kỉ niệm vui buồn về thầy cô, bè bạn.

- Sau đây, tôi xin kể lại một kỉ niệm sâu sắc về thầy giáo dạy môn Toán năm lớp 8.

2. Thân bài:

* Kể lại diễn biến câu chuyện.

+ Vài nét về bản thân:

- Học giỏi các môn xã hội, kém các môn tự nhiên. Không thích học Toán.

- Được thầy chủ nhiệm (dạy môn Toán) khuyên bảo nhiều lần.

- Đang cố gắng phấn đấu học tập.

+ Sự việc đáng nhớ:

- Thầy kiểm tra 15 phút về lí thuyết bài Hình học mới học tuần trước.

- Bản thân do chủ quan không học bài nên không làm được.

- Chợt nhớ là hôm đó do quên vở nên chép bài Hình học vào vở nháp.

- Lén chép vào giấy làm bài rồi nộp.

- Tuần sau, thầy trả bài. Bài làm được thầy cho 10 điểm và cá nhân được thầy tuyên dương trước lớp trong lúc vắng mặt vì đi học muộn, đang đứng bên ngoài.

- Tâm trạng: xấu hổ, tự trách mình dối trá. Ăn không ngon, ngủ không yên.

- Hành động: Nửa tháng sau, chủ động gặp thầy để xin lỗi.

+ Thái độ rộng lượng và tình cảm chân thành của thầy giáo:

- Thầy vui lòng tha thứ và khuyên hãy tự giác học tập, cố gắng phấn đấu hơn nữa.

- Thầy dành nhiều thời gian để trực tiếp dạy thêm cho môn Toán.

3. Kết bài:

- Nhờ sự giúp đỡ tận tình của thầy và các bạn, kết quả học tập của bản thân đã khá hơn rất nhiều.

- Biết ơn người thầy đã hết lòng vì học sinh thân yêu.

II. BÀI LÀM

Các bạn thân mến! Trong thời học sinh, ai cũng có những kỉ niệm vui buồn về thầy cô, bè bạn. Có những kỉ niệm sâu sắc đến mức nó sẽ theo ta suốt cả cuộc đời. Sau đây, tôi sẽ kể cho các bạn nghe về một kỉ niệm như thế về thầy Đức, chủ nhiệm lớp 8A năm ngoái.

Thú thật với các bạn là tôi chẳng thể nào yêu thích nổi môn Toán. Không phải do thầy dạy dở mà là vì tôi dốt. Cho nên cứ đến giờ Toán là tôi cảm thấy chán ngán, đầu óc nghĩ vẩn vơ đâu đâu. Lời thầy giảng vào tai nọ ra tai kia, chẳng đọng lại chút gì trong óc tôi cả. Nhìn các bạn giải bài tập vừa nhanh, vừa đúng, lại trao đổi với nhau hào hứng, sôi nổi, tôi phục lắm!

Ấy thế nhưng tôi lại là “cây Văn” và “cây Anh văn” của lớp đấy nhé! Điểm 8, 9 hai môn này với tôi chỉ là chuyện thường thôi. Tôi tự hào về điều đó nên cũng hơi “kiêu”.

Nhiều lần, thầy Đức khuyên tôi không nên học lệch, phải cố gắng học các môn tự nhiên để đạt kết quả tốt hơn. Nghe lời thầy, tôi đã nhờ bạn Trí kèm thêm môn Lí và bạn Hùng kèm thêm môn Hoá. Còn thầy Đức hứa sẽ sẵn sàng giảng lại thật kĩ những bài Toán nào tôi chưa hiểu. Nhiệt tình của thầy khiến tôi cảm động. Tôi tự nhủ sẽ nghiêm túc và tự giác học tập để thầy vui. Thế nhưng chuyện buồn lại xảy ra ngay sau đó. Mà nguyên nhân cũng lại do tính chủ quan, lơ là của tôi trong học tập.

Tôi còn nhớ hôm ấy là thứ năm. Đầu tiết 1, thầy Đức cho làm bài kiểm tra 15 phút về lí thuyết của bài Hình học tuần trước. Tôi hoảng sợ và lúng túng mất hồi lâu vì đã quên hết cả. Nhìn sang bên cạnh, các bạn đang chăm chú viết. Tôi loay hoay cố vắt óc nhớ lại những nội dung định lí cứ trốn đâu mất cả. Năm phút trôi qua. Mồ hôi đã bắt đầu rịn ra trên trán và chảy dọc sống lưng tôi.

Bất chợt, trong đầu tôi loé lên một tia sáng và tôi bám chặt lấy nó như người chết đuối vớ được phao: Giờ Hình học tuần trước, tôi quên mang theo vở nên đã chép bài vào cuốn nháp, mà cuốn nháp thì tôi đang dùng để kê tờ giấy làm bài kiểm tra. May quá! Nhân lúc thầy nhìn sang dãy bàn bên trái, tôi lật giở rất nhanh, tìm đúng chỗ và cố giữ vẻ mặt thản nhiên, tôi chép lia chép lịa, không sót chữ nào. Thầy Đức báo đã hết giờ kiểm tra. Bạn Hùng lớp trưởng đi thu bài mang lên nộp cho thầy. Tôi thở phào nhẹ nhõm vì hành động gian dối không bị ai phát hiện. Tuy thế, trong thâm tâm, tôi vẫn lo lắng.

Đúng một tuần sau, thầy Đức trả bài. Tôi đi học muộn, chẳng dám vào, đành ngồi nép dưới chân tường chỗ cửa sổ cuối lớp. Tiếng thầy Đức nói, tôi nghe rõ mồn một: “Hôm nay, thầy tuyên dương bạn Hải đã có tiến bộ vượt bậc. Hải rất thuộc bài. Thầy cho Hải điểm 10 toán đầu tiên. Rất tiếc, Hải không có mặt ở đây! Các em hãy học tập tinh thần phấn đấu vươn lên của Hải!”.

Trời ơi! Giá như lúc ấy đất dưới chân tôi nứt ra để tôi chui xuống trốn thì hay biết mấy! Tôi xấu hổ vô cùng và không ngớt thầm mắng nhiếc mình là đồ dối trá vô liêm sỉ. Cũng may mà đi học muộn chứ nếu ở trong lớp lúc này, chỉ cần các bạn nhìn tôi bằng ánh mắt nghi ngờ và giễu cợt thì tôi cũng đủ “chết đứng” rồi!

Tôi lom khom cúi rạp xuống để không ai phát hiện ra rồi len lén vòng qua hồ nước, ngồi ở đó chờ hết tiết Toán mới dám vào. Vừa thấy tôi, đám bạn trai cùng bàn hét tướng lên: “Hải được 10 điểm Toán, chuyện lạ thế giới!”. Tâm đưa bài cho tôi. Tôi giật phắt lấy rồi cất ngay vào cặp, cúi mặt chẳng dám nhìn ai.

Cái điểm 10 không xứng đáng ấy hành hạ tôi đến mức ăn không ngon, ngủ không yên. Nửa tháng sau, tôi đã gặp thầy Đức, trình bày mọi chuyện và thành thật xin lỗi thầy, mong thầy giữ kín. Thầy Đức hứa và đã giữ đúng lời hứa. Thầy tha lỗi cho tôi, khen tôi dám dũng cảm nhận khuyết điểm như vậy là tốt.

Từ đó, tôi đề ra cho bản thân một nội quy học tập khá chặt chẽ, nghiêm túc. Các bạn thấy đấy, học kì I vừa qua, điểm kiểm tra các môn tự nhiên và xã hội của tôi chênh nhau không đáng kể. Được kết quả như vậy, tôi biết ơn thầy Đức rất nhiều bởi thầy đã kiên trì giúp đỡ và động viên tôi học tập. Có được một người thầy tận tuỵ, hết lòng vì học sinh như thế quý biết bao, phải không các bạn?!