BÀI LÀM

Mỗi buổi chiều, tôi có thói quen ra cửa đứng ngắm ra đường. Hôm nay khi thấy một em bé đang tập đi thấp thoáng trong một ngôi nhà bên phố, tôi chợt nhớ đến Bảo Ngọc, em họ tôi. Và tôi chắc rằng hôm nay cũng như mọi ngày bé cũng đang tập những động tác ấy.

Bảo Ngọc hiện lên trong tôi với khuôn mặt bầu bĩnh, tròn trịa, nước da trắng hồng thật là dễ thương khi đôi mắt một mí cứ nhìn tôi mãi mỗi khi tôi ẵm bé. Và sẽ không ai nhận ra bé là trai hay gái nếu không có đôi bông tai. Vì đầu bé dường như trọc lóc giống trái bưởi, chỉ loe loe vài ba cong tóc vàng nhạt. Tôi nhớ lại ngày tập đi cho bé. Tôi nắm tay dẫn bé, đôi chân tròn có ngần ấy cứ luỳnh khuỳnh và bước đi một cách chậm chạp yếu ớt như một diễn viên xiếc tập đi trên dây vậy. Những bữa sau đó tôi buông tay và đứng xa để bé chạy đến. Tôi giơ kẹo để dụ bé. Nhìn thấy kẹo, hai tay bơi trong không khí, miệng cười toe toét, bé Ngọc bước đi từng bước chệnh choạng đến ôm chầm lấy tôi. Phải nói thật bé Ngọc chậm biết đi hơn những em bé khác nhưng bé lại rất thích nói. Mỗi lần tập nói, miệng bé chành lại, khó khăn lắm mới bập bẹ được “Pa...! Pa...!” rồi lại cười toe toét. Hình như bông hoa cười ấy luôn có sẵn trong miệng bé để bất chợt nở rộ ra. Thật là thú vị khi tiếng nói bập bẹ, đớt đát của một em bé nói chuyện với mình.

Bé Ngọc lại rất thích thú những trò chơi mang tính mạo hiểm. Tôi hay ẵm bé quay vòng. Tay bé nắm chặt để trên ngực. Nét thanh thản, nhẹ nhàng đó càng làm cho tôi yêu thương hơn. Tuy đã lớn nhưng bé Ngọc vẫn còn bú. Lúc đói bụng bé khóc rất dai không ai có thể dỗ được, lúc no nê rồi thì miệng lại cười toe toét để lộ bốn cái răng khểnh nhỏ xíu dễ thương mặc dù răng không đều lắm.

Bé Ngọc cũng như mọi em bé khác rất hồn nhiên, vô tư và rất dễ thương. Ngay bây giờ lúc không còn ở gần bé, tôi luôn tưởng tượng bé sẽ đến với tôi và lúc đó tôi sẽ ôm chầm bé mà nựng nịu khuôn mặt bầu bĩnh ấy.