I. DÀN Ý

1. Mở bài:

* Giới thiệu chung:

- Chuyện xảy ra vào thời gian nào? Ở đâu? (Ở lớp em.)

- Đó là chuyện lí thú hay cảm động? (Cảm động.)

2. Thân bài:

* Kể lại diễn biến câu chuyện:

- Đang giờ học Văn, bạn Thuý được báo ra cổng gặp người nhà.

- Bạn trở vào với vẻ mặt buồn rầu và đôi mắt đỏ hoe.

- Cô giáo hỏi lí do, Thuý cho biết bạn ấy mới nhận được tin cha bị tai nạn giao thông.

- Cả lớp lặng đi xúc động.

- Cô giáo cử hai bạn chở Thuý đến bệnh viện.

- Lớp em nhanh chóng quyên góp để giúp đỡ phần nào cho gia đình bạn ấy.

3. Kết bài:

* Cảm nghĩ của em:

- Rất thương người bạn bất hạnh.

- Thấm thía bài học về lòng nhân ái.

II. BÀI LÀM

Sáng thứ sáu tuần qua, ở lớp 7C trường Trung học cơ sở Hoàng Hoa Thám, quận Tân Bình xảy ra một câu chuyện thật là cảm động.

Chúng em vừa vào học tiết Văn của cô chủ nhiệm được khoảng hơn mười phút thì thầy giám thị báo là bạn Thuý ra ngay cổng trường có người cần gặp. Một lát sau, Thuý trở vào với gương mặt tái nhợt và đôi mắt đỏ hoe. Cô Thanh gặng hỏi, Thuý run run cắn chặt môi để kìm tiếng khóc rồi cho biết rằng vừa nhận được tin cha bị tai nạn giao thông.

Cả lớp lặng đi vì xúc động, vì thương Thuý. Nhà Thuý nghèo lắm! Ba mẹ rời quê hương từ Quảng Ngãi vào đây lập nghiệp mới được vài năm. Sáng sáng, mẹ quẩy gánh xôi đi bán dạo. Ba Thuý mướn chiếc xích lô chở khách kiếm tiền nuôi các con ăn học. Thuý là chị lớn trong nhà, vừa lo học, vừa lo phụ giúp gia đình. Chúng em đi học bằng xe đạp, còn Thuý đi bộ. Em để ý thấy Thuý chỉ có hai bộ quần áo cũ để thay đổi hằng ngày. Tuy vậy, tinh thần vượt khó và kết quả học tập của Thuý thật đáng nể!

Tai nạn đột ngột của ba Thuý quả là một tai hoạ đối với gia đình bạn ấy. Từ nay, mấy mẹ con Thuý biết nương tựa vào đâu?!

Trong lúc Thuý thu xếp sách vở, cô Thanh đã nhanh chóng họp với ban cán bộ lớp. Cô cử bạn Quốc lớp trưởng chở Thuý đến bệnh viện, thêm bạn Liên tổ trưởng tổ 2 đi kèm cho an tâm. Khi các bạn đã đi, cô khuyên chúng em quyên góp tiền để giúp đỡ gia đình Thuý. Cả lớp hưởng ứng lời cô. Bạn nào có nhiều góp nhiều, có ít góp ít. Bạn nào không có thì hẹn đến mai...

Số tiền không nhiều nhưng đó là tấm lòng chân thành của chúng em sẻ chia hoạn nạn cùng người bạn bất hạnh. Hơn lúc nào hết, chúng em càng thương Thuý và mong bạn ấy vượt qua được thử thách nghiệt ngã này. Em thấm thía lời dạy của ông cha: Thương người như thể thương thân và muốn nói với Thuý rằng: “Thuý ơi! Hãy đứng vững! Bên cạnh bạn đã có chúng tôi!”.