I. DÀN Ý

1. Mở bài:

* Giới thiệu nhân vật:

- Cô Phương, giáo viên chủ nhiệm hồi em học lớp 7.

- Giữa cô và em có nhiều kỉ niệm khó quên.

2. Thân bài:

* Kể về cô giáo:

- Cô Phương là người thành phố, được phân công về dạy ở quê em (vùng ven).

- Cô rất yêu thương học sinh, thường quan tâm đến những bạn có hoàn cảnh khó khăn, trong đó có em.

- Những lúc em buồn, cô động viên an ủi.

- Cô mua cho em sách bút, tập vở. Cuối năm, em đạt danh hiệu Học sinh tiên tiến, cô tặng em một chiếc cặp sách rất đẹp.

3. Kết bài:

* Cảm nghĩ của em:

- Xúc động trước sự quan tâm giúp đỡ của cô.

- Rất yêu mến và kính trọng cô.

- Ao ước sau này cũng trở thành một giáo viên giỏi và tận tuỵ như cô.

II. BÀI LÀM

Buổi trưa, trời nắng như đổ lửa. Cái nóng từ bầu trời toả xuống, từ dưới mặt đường hắt lên khiến em choáng váng, khó chịu. Em cố đi nhanh về nhà để kịp ăn bữa cơm với gia đình. Bỗng có tiếng gọi quen thuộc vang lên ngay bên cạnh: “Bình hả? Lên xe cô chở nào!”. Em nhận ra cô Phương, giáo viên chủ nhiệm của lớp em năm học trước. Được ngồi sau xe, ríu rít trò chuyện cùng cô giáo cũ, vui biết mấy! Bao kỉ niệm đẹp đẽ về người cô kính yêu bỗng hiện lên rõ ràng trong kí ức. Mọi chuyện như mới xảy ra hôm qua, hôm kia đây thôi!

Dạo ấy, nhà em lâm vào hoàn cảnh cực kì khó khăn sau khi mẹ bệnh suốt mấy tháng trời. Tất cả những đồ vật có giá trị đều đem bán để lấy tiền thuốc thang cho mẹ. Rất may là mẹ em đã qua khỏi những cuộc sống của gia đình thiếu trước hụt sau. Để đỡ gánh nặng cho bố, em đã nhận bán vé số, kiếm thêm chút ít tiền ăn học. Công việc vất vả mà lời lãi chẳng đáng là bao.

Cô Phương tới thăm nhà, trò chuyện với bố mẹ em khá lâu. Cô gọi em đến ngồi bên cô và bảo:

- Bình ngoan lắm! Biết giúp đỡ bố mẹ như thế là tốt, nhưng cố gắng đừng để ảnh hưởng đến chuyện học hành. Cần gì em cứ mạnh dạn nói với cô, đừng ngại nghe chưa!

Thú thật là em rất ngại! Cô Phương là người thành phố, được phân công về ngôi trường nhỏ vùng ven này dạy học. Lương giáo viên chắc cũng không nhiều, làm sao cô giúp học sinh cho xuể. Ấy vậy mà cô có cách.

Cô chọn ra những bạn có hoàn cảnh gia đình khó khăn nhất để giúp trước. Như bạn Tú, mồ côi cha mẹ, ở với bà ngoại trong căn nhà lụp xụp ven kênh. Cô mua cho Tú bộ đồng phục mới cùng những sách vở cần thiết. Bạn Thuý hay đau bệnh, cô cử các bạn gần nhà chép bài giùm, còn cô trực tiếp giảng bài cho bạn ấy. Riêng đối với em, cô thường quan tâm chăm sóc. Mỗi khi thấy em buồn, cô hỏi han, động viên em kịp thời. Em cảm thấy cô như người chị lớn vô cùng thân thiết.

Trong suốt năm học, em nhiều lần được cô cho sách vở. Sinh nhật, em nhận được món quà hết sức bất ngờ là đôi dép Bitis với lời đề tặng của cô: “Chúc Bình ngoan, giỏi!”. Cuối năm, em đạt được danh hiệu Học sinh tiên tiến, cô thưởng cho em chiếc cặp thật đẹp. Chiếc cặp ấy giờ đây vẫn ngày ngày theo em đến lớp.

Cô Phương tận tuỵ với công việc và hết lòng yêu thương học sinh nên chúng em rất quý trọng, kính mến cô. Mỗi khi nhớ đến cô, lòng em lại rưng rưng xúc động. Em thầm ước sau này cũng sẽ trở thành một giáo viên giỏi như cô.