Từ hôm xin con chó con về nuôi, nhà sinh ra lắm chuyện.
Con chó khá xinh, lông vàng, cổ có khoang trắng. Nhưng tôi chẳng bận tâm chút nào. Tôi còn mải mê nhiều chuyện khác: bắt châu chấu, nuôi sáo, đào giun câu cá, lại còn đá bóng. Hoài hơi mà nghĩ đến con chó.
Cái Liên em tôi thì khác. Đi học về thấy con chó chạy ra ngoắt đuôi là nó vắt ngay cặp xuống:
- Ôi! Thằng cún Vàng của chị! Ở nhà có ai đánh em không?
Nó vừa nựng nịu, vừa bế thốc con Vàng lên vuốt ve. Rồi lục nồi, lục chạn kiếm cơm cho nó ăn. Suốt ngày nó quấn quít bên con Vàng nên bao việc nhà tôi phải làm tất. Nhiều khi tôi cũng quên. Ấy thế là mẹ mắng. Nghĩ mà ức. Chờ cho bố đi vắng, tôi gây sự với cái Liên. Chỉ muốn cho nó vài bạt tai nhưng tôi không dám, sợ nó mách bố. Tôi đổ cái giận lên đầu con Vàng.
Một hôm tôi đi học về thì thấy con Vàng đang rượt đuổi con sáo. Con sáo mỏ vàng cực đẹp mà tôi phải mạo hiểm trèo lên cây đa cao tít mới bắt được. Tôi đang mơ ước một con sáo biết nói. Tôi chăm nó rất kĩ. Trước khi đi học, tôi cho nó ăn, có lẽ tôi cài cửa lồng không kĩ nên nó sổng ra.
Thấy con sáo bị dồn đuổi, tôi điên tiết xông tới cho con Vàng một cú đá. Con Vàng bay ra sân. Nó rơi huỵch xuống đất kêu ăng ẳng điếc cả hai tai rồi cuối cùng nằm rên ư ử.
Cái Liên đi học về, thấy con Vàng đi cà nhắc, bèn toáng lên. Nhưng tôi chối bay biến. Nó đành chịu, cuống quýt nấu cháo. Con Vàng chỉ liếm lưng thìa rồi thôi. Nó nằm dài, mắt lờ đờ, thỉnh thoảng co giật nước mắt tràn ra. Bố tôi lấy thuốc cho nó uống. Vô ích. Chiều ngày thứ ba, khi tôi đi học về thì thấy cái Liên ngồi bệt trên một tờ báo. Tự nhiên tôi buồn vô hạn. Tôi lấm lét nhìn cái Liên rồi xách cặp vào buồng trong. Khác với mọi bận, tôi chẳng cần ngó ngàng gì đến lũ chim.
Tôi tựa cửa nhìn theo. Bố tôi lúi húi đào đất ở gốc cây khế cuối vườn. Em tôi ngồi xổm lặng lẽ. Con Vàng chết, nhà tôi vắng hẳn đi.