BÀI LÀM 1

Sáng nay là phiên trực nhật lớp em nên em phải đến sớm hơn mọi ngày. Đây là một dịp để em chứng kiến khung cảnh tĩnh lặng của khu trường. Đúng là nó khác hẳn với quang cảnh của một trường học giữa buổi mà chỉ cần đến trước nửa giờ thôi là có thể cảm nhận được sự khác nhau ấy. Em có cảm giác như lạc vào một chốn nào đó lạ lẫm, mặc dù nơi đây đã quá đỗi thân quen.

Khi em đến, tất cả như còn đang chìm trong giấc ngủ. Bác bảo vệ vẫn chưa mở cổng trường. Đứng bên ngoài, em ngắm nhìn và lắng nghe. Tất cả đều im lìm, cảnh vật như còn đang mơ màng, thấp thoáng ẩn hiện trong màn sương lãng đãng. Hàng cây im phăng phắc. Nhưng em có biết đâu rằng tất cả đều đang cựa mình chuyển động. Và lúc này chính là khoảnh khắc giao thời của ngày và đêm.

Bắt đầu là mặt trời, là ánh sáng. Tuy chưa le lói rõ, nhưng hừng đông đã nhanh chóng chiếm lĩnh mặt đất, toả sáng cảnh vật. Rồi là gió. Chỉ trong phút chốc, những làn gió nhẹ như có vẻ uể oải nhưng đã xua tan dần những đám sương cuối cùng còn chập chờn trong các lùm cây và khẽ làm xao động lá cành. Chẳng biết từ lúc nào, những chú chim non tỉnh giấc sôi nổi cất tiếng hót líu lo, chào đón một ngày mới bắt đầu. Toàn bộ khu trường hiện ra rõ mồn một với tất cả dáng vẻ thường ngày của nó. Và cũng chỉ một lát nữa thôi, không khí náo nhiệt của buổi học như mọi ngày lại sắp diễn ra.

Đã có thêm mấy bạn lớp khác cũng làm trực nhật như em. Bác bảo vệ cũng đã mở cổng và tắt điện bảo vệ. Chúng em chào bác rồi đi vào sân trường. Khu trường hình chữ U này, em đã đến đây từ hơn ba năm trước nhưng vào cái buổi sớm tinh sương như thế này, em mới lại thấy được một cảnh quang khác và cái cảm giác lâng lâng, ngỡ ngàng thật khó tả. Có lẽ, do ngày nào cũng đến trường vào cái lúc ồn ã nhất, náo nhiệt nhất, cứ lặp đi lặp lại cái cảnh nườm nượp những xe đạp, xe máy, những bước chân, những câu chuyện... nên không có được những cảm giác mới lạ ấy. Ngay cả cái biển đề ngoài cổng “Trường tiểu học Ái Mộ”, đến cái khẩu hiệu chữ lớn “Tiên học lễ, hậu học văn” ngày nào đi học cũng đập vào mắt. Vậy mà hôm nay cũng gợi lên cảm giác lung linh, sâu lắng lạ thường. Thẳng cổng vào, đi qua sân là phòng Ban giám hiệu, nằm giữa hai dãy lớp học, cửa vẫn khép. Cái trống bên hè chưa được đánh thức nên còn chưa biết đến trời đã sáng, vẫn nằm vo tròn trên giá gỗ. Em lướt nhìn dãy lớp Một, Hai, Ba ở tầng một. Tất cả mọi cửa sổ, cửa ra vào đều sơn xanh giống nhau và đều còn đóng kín. Có vài chú dơi đang chấp chới những vòng lượn cuối cùng trước khi chui vào tổ để tránh ánh sáng mặt trời. Em lần theo thang gác lên tầng có dãy lớp Bốn, Năm. Vài cánh cửa đã mở và đã có tiếng người. Trên lan can của phòng cuối dãy có chú chim chích đang hót líu ríu. Chợt thấy bóng người, nó vụt bay ra lùm cây ngoài sân trường mà vẫn không ngừng hót. Thế rồi, bỗng toàn bộ khu trường như rực sáng khi ánh nắng ban mai phản chiếu vào những bức tường vôi trắng toát. Thêm vào đó, một hồi trống gióng giả vang lên báo hiệu một ngày học mới bắt đầu. Cái không khí tấp nập, ồn ào náo nhiệt cứ dần dần rộ lên bao trùm khu trường. Gió như cũng thổi mạnh lên trên những đám lá bàng, những cây xà cừ, phượng vĩ. Những khóm hoa tươi tốt dường như cũng phấn khởi chào đón các bạn nhỏ mà đung đưa khe khẽ, làm những giọt sương mai còn đọng lại dưới ánh nắng mặt trời trở nên lung linh huyền ảo. Lá quốc kỳ cũng đã cảm thấy đủ gió bắt đầu phấp phới. Rồi mọi người đến cũng đã đông đủ. Lớp nào đã vào lớp nấy.

Cũng nhờ buổi trực nhật này em mới có dịp quan sát kĩ được quang cảnh trường em.

Em rất yêu trường em vì “tới lớp tới trường nơi ấy có tình thương, bạn bè, thầy cô giáo, nơi ấy sao mà vui thế...” và chắc hẳn không ai là không cảm thấy yêu thương mái trường của mình.

BÀI LÀM 2

Nằm cạnh gò Đống Đa lịch sử là ngôi trường thân yêu của em, trường tiểu học Quang Trung.

Trường em được mang tên vị anh hùng áo vải Quang Trung, người đã làm nên chiến tích oai hùng mà sử sách và cháu con đời đời ghi nhớ. Tấm biển trắng lớn ở cổng trường có dòng chữ “Trường tiểu học Quang Trung” màu xanh đậm đứng trang trọng quay ra mặt đường Đặng Tiến Đông.

Trường em không rộng lắm, được bao quanh bởi tường gạch cao hai mét. Ngày ngày, trường náo động, tràn đầy sức sống của lứa tuổi măng non, tràn đầy tiếng giảng bài, học bài, tiếng cười, tiếng hát, tiếng nô đùa, vui chơi của các lớp học sinh. Nhưng hôm nay em đến sớm tha thẩn vào trường. Trường vắng lặng, chưa bị xáo động bởi lũ học trò nghịch ngợm chúng em. Từ cổng vào, em gặp ngay bác trống, chính bác đã báo cho chúng em giờ ra vào lớp, chính bác đã gợi cho chúng em những gì thiêng liêng nhất trong tiếng trống ngày khai trường. Bác đứng đây như một nhân chứng, chứng kiến tất cả những cố gắng, nỗ lực của chúng em. Phía bên trái là phòng bảo vệ, bên phải là dãy phòng y tế, vi tính, phòng bán trú, phòng Ban giám hiệu. Bộ phận quan trọng nhất của trường là những dãy nhà hai tầng dùng làm lớp học được xếp thành hình chữ U. bên trái chữ U đó là lớp 4A của chúng em. Lớp nào cũng rộng rãi, thoáng mát, trang trí giống nhau. Trên cửa ra vào là biển lớp, bên trong, giữa lớp phía trên là ảnh Bác Hồ và khẩu hiệu “Đời đời nhớ ơn Bác Hồ” bên trái là năm điều Bác Hồ dạy, phía dưới là bảng đen. Bên phải là bàn giáo viên còn bên dưới là bốn dãy bàn thắng tắp, ngay ngắn của bốn tổ học sinh. Chính giữa chữ U đó là vườn trường và sân trường. Cây trên sân chưa to, chưa rợp bóng mát nhưng chúng em vẫn chăm sóc và bảo vệ để không lâu nữa, trường sẽ được phủ đầy bóng cây xanh.

Phải đến hôm nay tránh cái ồn ào của mọi khi em mới cảm nhận hết tình cảm sâu đậm của mình đối với mái trường đã gắn bó thân thiết biết bao!

Trường như người mẹ hiền hậu, bao dung, ôm tất cả chúng em vào lòng mà dạy mà dỗ, mà ru, những tiếng ru êm ái, ngọt ngào, dẫn dắt chúng em đến với tri thức của loài người, để trưởng thành, tiến bộ, để trở thành người.