Trong làng tôi không thiếu gì các loại cây, nhưng hai cây phong này khác hẳn. Chúng có tiếng nói riêng và hẳn có một tâm hồn riêng, một tâm hồn chứa chan những lời ca êm đềm. Dù ta có tới đây lúc nào: ban ngày hay ban đêm, chúng vẫn nghiêng ngả thân cây, lay động lá cành, không ngớt tiếng rì rào theo nhiều cung bậc khác nhau. Có khi tưởng chừng như một làn sóng thuỷ triều dâng lên vỗ vào bãi cát. Có khi nghe như một tiếng thì thầm tha thiết nồng thắm chuyền qua lá cành như một đám lửa vô hình. Có khi hai cây phong bỗng im bặt một thoáng, rồi khắp lá cành lại cất tiếng thở dài một hơi như thương tiếc người nào. Và khi mây đen kéo đến cùng với bão giông, xô gãy cành, tỉa trụi lá, hai cây phong nghiêng ngả tấm thân dẻo dai và reo vù vù như một ngọn lửa bốc cháy rừng rực. Và trong tiếng gầm bất khuất của chúng, ngỡ chừng như ai nghe thấy lời thách thức ngỗ ngược! “Không, đừng hòng bắt ta phải khom lưng khuất phục, đừng hòng bẻ gãy thân ta.”

T.Ai-Ma-Top

(Trích Người thầy đầu tiên)