BÀI LÀM
Tan học trưa nay, về ngang ao nhà bác Tư, em thấy đàn vịt bầu nhà bác đang lặn hụp dưới nước. Duy chỉ một con đang rỉa cánh trên bờ.
Nó khá to con. Thân hình thon thon dèm dẹp. Giống này sinh ra để bơi, nên thân hình ấy dễ dàng dập dềnh trên mặt nước. Lưng nó màu xám trời, bụng trắng nhờ nhờ. Cổ và cánh nó thì xanh biêng biếc.
Giống này háu ăn. Chiếc mỏ vàng, rộng và dài xinh xắn của nó thường vẫn rúc vào bờ ao để tìm mồi. Đầu nó nhỏ, hai bên dẹp. Cặp mắt hiền. Chiếc cổ dài, mềm mại và vô cùng linh hoạt.
Trên bờ, nó chậm chạp, lạch đạch bước đi, nghiêng bên nọ, ngả bên kia, cái đuôi lắc qua lắc lại. Vậy mà hãy trông kia, nó ào xuống ao, lướt trên mặt nước mới nhẹ nhàng và nhanh nhẹn làm sao!
Bây giờ nó hụp xuống, đuôi chổng ngược lên “trồng chuối” tìm mồi. Bỗng chốc, nó nhô đầu lên lắc lắc. Một con tép to nằm gọn ngang mỏ nó. Nó táp táp rồi nuốt trọn con mồi. Thư thả bơi một chút, nó lại dựng thẳng mình lên mặt nước, cổ vươn cao, hai chân hơi cử động để giữ thăng bằng. Đôi cánh nó đập đập như thể ăn no phải vận động cho thư giãn gân cốt.
Có nhìn đàn vịt thoải mái, ung dung bơi trên mặt nước, chúng ta mới thấy rằng ao, hồ đúng là giang sơn của loài vịt.