Một đám mây vàng hiện ra ở phương Đông, nằm ngang chân trời. Lá cây nặng trĩu sương đêm, nghiêng mình và nhỏ những giọt nước trong vắt rơi lốp bốp xuống nội cỏ. Tiếng hai con chim thủ thỉ và thù thì nghe đã gần nhau lắm. Trời đã rạng đông.
Dưới gốc cây tràm, trong bụi rậm, con hươu sao nhỏ và gầy đứng chập chững trên bốn chân còn run vì yếu ớt quá. Một con chim chích choè ý chừng vừa mới ngủ dậy, ở trên cành cao bay là là xuống đậu gần hai mẹ con hươu, vểnh đuôi lên mấy cái, nhìn tả nhìn hữu vừa để làm duyên rồi nói.
- Mẹ tròn con vuông chứ? Chích! Chích! Trông nó hay đấy nhỉ! Nhưng nó to lớn làm sao! Và lông nó thô quá, ít ỏi quá! Hôm nọ, chị tôi cũng vừa ở cữ được một lứa những năm đứa trẻ nhỏ xíu trông xinh xinh lắm kia! Chích! Chích!
Hươu mẹ lơ đãng trả lời cô chích choè lắm điều:
- Chị nói gì kia ạ! Xin lỗi chị, tôi không nghe chị nói gì cả.
Chích chòe giương mắt nhìn hươu, vểnh đuôi lên rồi vỗ cánh bay đi. Hươu mẹ không để ý đến điệu bộ tức giận của chích choè cứ rúc đầu vào con rồi hôn hít, âu yếm. Hươu con ngơ ngác nhìn xung quanh, những hình ảnh mới lạ bên ngoài hỗn độn in vào trong trí não còn non nớt. Ánh nắng lọc qua lá cây, dịu dàng soi sáng một vùng rừng thẳm. Những thân cây cổ thụ rướn cao lên không, dưới thân cây lá khô xào xạc trong ngọn gió nhẹ. Mấy cây lau chốc chốc lại chạm đầu vào nhau như thì thầm nói chuyện riêng. Dưới nội cỏ ướt sương có muôn vàn tiếng động rất khẽ của côn trùng. Ở trên bụi tre một con sáo dậu cải chí cha chí chát, còn mấy con chim ri, chim sâu đậu chỗ này bay chỗ kia, không lúc nào yên. Xa xa như cầm nhịp vọng đưa lại tiếng chua ngoa của con chim thân yêu của những nơi nước độc: “Bắt cô trói cột! Bắt cô trói cột!”.
Mọi vật trong rừng đều rung động theo một điệu sống mạnh mẽ, nhưng con hươu con mới ra đời chưa cảm thông được khúc nhạc hoà hợp nhịp nhàng ấy, nó chỉ biết nó khoan khoái trong người, con hươu mẹ đứng yên một chỗ cho nó bú, thỉnh thoảng mới cúi đầu xuống liếm lông con và nói se sẻ:
- Bú đi con! Bú đi Búp! Búp yêu dấu của mẹ!