* Đoạn mở bài 1
Thời thơ ấu! Mỗi khi nhắc đến ba tiếng ấy, trái tim tôi lại thổn thức. Bao nhiêu kỷ niệm êm đẹp về thời thơ ấu, nhưng chỉ có “rừng thông xanh” là tôi yêu quý nhất. Đã bao lần tôi xao xuyến về cái tên ấy. Ôi! “Rừng thông xanh của tôi!
* Đoạn mở bài 2
Con sông Hồng chảy qua quê hương em. Sông chảy giữa những bãi mía, bờ dâu xanh ngắt. Màu sông lúc nào cũng đỏ màu gạch non của đất phù sa. Dòng sông hẹp như một dải lụa đào vắt ngang lên tấm áo màu xanh của đồng bằng Bắc Bộ. Con sông này đã gắn liền với tuổi thơ ấu của chúng em. Con sông đã trở nên vô cùng thân thiết.
* Đoạn mở bài 3
Lúc này sương đêm vẫn chưa tan hết. Bãi soi Thiên Bồng chỉ già trăm mẫu nhưng trông rộng hơn nhiều. Phần vì dưới sương mờ, chân bãi soi như chạy ra xa nhìn không thấy rõ, phần vì bãi soi mới trồng trọt được có ít, quá nửa còn để cỏ, mặt cỏ bằng phẳng dễ đánh lừa tầm mắt.
* Đoạn kết bài 1
Được thấy ánh mặt trời, được đón làn gió mát, được ngắm hoa đẹp, được nghe suối chảy và tiếng nói cười của chúng tôi, thông lại suốt ngày vi vu ca hát cùng đàn chim. Đấy! “Rừng thông xanh của tôi” là như thế đấy! Nó như một “người mẹ hiền” của tôi, lúc vui cũng như buồn, “rừng thông xanh” đều cùng tôi chia sẻ.
Đã bao mùa xuân qua. “Rừng thông của tôi” đều giữ được “tính tình” cũng như giữ được vẻ đẹp màu xanh. Nó mãi mãi vẫn là: “Rừng thông xanh của tôi”.
* Đoạn kết bài 2
Em yêu con sông quê hương như yêu người mẹ dịu hiền của em. Ôi! Con sông Hồng. Sông đã bao phen giận dữ nổi sóng nhấn chìm tàu giặc xuống lòng sông. Sông đã ôm những kỷ niệm, ước mơ của những tâm hồn bé nhỏ.
* Đoạn kết bài 3
Được ngồi trên ghế đá, đón gió sông mát lộng, ngắm nhìn trời nước mênh mông, vui chuyện cùng chúng bạn thì không còn gì thích thú cho bằng. Em mong công viên thành phố em giữ mãi được vẻ đẹp này.