BÀI LÀM

Chủ nhật vừa qua, trong khi sắp xếp lại tủ sách, em đã tìm thấy lại một quyển vở của mình hồi còn học lớp hai.

Giấy tập đã vàng ố. Bìa tập đã bị gián gặm nhiều chỗ. Em cầm lên, phủi cho sạch bụi. Trên bìa, còn lờ mờ hình ảnh của hai chị em, chị trước, em sau cặp sách trên tay, tươi cười dắt tay nhau đi học. Kế đó là hàng chữ nắn nót: “Ngày nay học tập, ngày mai giúp đời”. Hồi ấy, chính những nụ cười rạng rỡ này và dòng chữ kia đã hấp dẫn và thuyết phục em là đi học sẽ có thầy, có bạn vui thích lắm. Dưới cùng, bên góc phải là mấy dòng chữ xinh xắn của má em ghi rõ tên họ và trường lớp của em.

Em mở từng trang vở. Đây là bài tập đọc: “Công cha như núi Thái Sơn” với nét chữ tím cong queo, xiêu vẹo. Đó là bài tập viết: “Không thầy đố mày làm nên”. Hồi ấy, chữ v, chữ g em hay viết đá lên cao bị thầy la rầy mãi. Các chữ viết tròn trịa, dễ nhìn, là nhờ thầy phải cầm tay em nắn nón từng nét một. Buồn cười nhất là các bài toán cộng, trừ. Tuy em đã dùng tay để đếm cẩn thận, vậy mà ba với hai vẫn là sáu. Còn cả bài chính tả em viết bằng bút chì nữa! Về nhà phải đồ lại bằng bút mực, nét chữ chưa phai mờ... Số là hôm đó em lỡ bỏ quên bút mực ở nhà, phải mượn bút chì của bạn Châu ngồi bên cạnh viết tạm. Rải rác trong các bài làm của em là nét chữ đỏ đậm, khi thầy em sửa bài, cho điểm và phê chân phương, cứng rắn. Trong phút chốc bao kỷ niệm bỗng sống lại trong em.

Mới đó mà đã ba năm rồi! Năm nay em học lớp bốn. Nhìn lại quyển vở cũ, lòng em không khỏi bồi hồi nghĩ về “Cơm cha, áo mẹ, công thầy...” và biết bao người đã hết lòng, hết sức lo lắng vun bồi cho em khôn lớn...