Đằng sau nhà có một vườn cải. Đó là khoảnh đất tận sau vườn đằng kia, sát bờ ao, vun xới bón tưới do công trình của Lặc. Cùng là ở trong vườn nhưng cụ Lặc rào kín bốn phía để đề phòng sự tàn phá của bọn gà nghịch ngợm. Chỉ hở một cái cửa nhỏ. Mỗi ngày hai buổi Lặc xách xô nước vào tưới.
Bốn luồng cải chạy đều một hàng, màu xanh tươi tắn giải lên trên màu đất vàng sẫm. Có luống vừa bén chân, mới trổ đôi ba tờ lá bé. Những mảnh lá xanh rờn có khía răng cưa chu vi, khom xuống sát đất. Cái này trồng để ăn vào dịp Tết Nguyên đán. Cũng có luống những tàu lá cải đã vồng lên cao. Khía lá rách mạnh vào chiều sâu. Ở chòm lá loè xoè, vươn lên một cái thân dài mụ mẫm và phấn trắng. Đầu thân, lơ thơ có những chùm hoa nhỏ xíu ấy nở ra những cánh vàng li ti. Đó là những luống cải để làm dưa. Chúng đã già rồi nhưng vườn chỉ đẹp khi những cây cải già nở hoa vàng. Có không biết bao nhiêu là bướm trắng từ xứ mô tê nào rủ nhau đến chơi ở vườn cải, chúng hợp thành đàn bay rập rờn trên từng cành lá. Chỉ bay thôi mà không đậu. Những cánh trăng trắng phấp phới trên nền cải xanh lốm đốm nở hoa vàng. Lại thêm có mưa xuân về sớm. Mưa không ra mưa mà là trời đổ bụi mưa xuống trước gió hiu hiu, những bụi trắng bay lăng quăng, vẩn vơ.
Tô Hoài
(Trích Mụ ngạn)