BÀI LÀM
Thuở xưa, có một gia đình nọ chỉ có hai mẹ con. Họ sống với nhau trong một ngôi nhà lá đơn sơ, nghèo khổ nhưng hết sức ấm cúng. Nhưng rồi một ngày nọ, người mẹ của cô bé ngã bệnh sắp chết. Chỉ có một thứ thuốc ở mãi trong rừng xanh, núi thẳm mới cứu được bà. Cô bé không quản ngại khó khăn gian khổ quyết tâm băng đèo, lội suối quyết tìm cho bằng được thứ thuốc ấy.
Qua bao ngày lặn lội vất vả, bỗng một hôm có một bà tiên áo trắng hiện ra, mỉm cười phúc hậu nói với cô bé:
- Cô bé hiếu thảo và đáng yêu ạ! Ta biết con là đứa con gái ngoan nhất trên đời này. Vì người mẹ kính yêu của mình mà đã lặn lội đường dài đi tìm thuốc cứu mẹ. Nay ta ban cho con ba điều ước. Con tự ước đi.
- Con cám ơn bà! Thưa bà điều ước thứ nhất là làm cho mẹ con khỏi bệnh, khoẻ mạnh và vui tươi.
- Điều ấy, con sẽ được mãn nguyện. Còn điều thứ hai?
Cô bé phân vân một hồi rồi chợt reo lên. Điều thứ hai con ước là “dân làng con ai cũng được mạnh khoẻ và không bệnh tật”.
- Được, còn điều thứ ba?
Không ngần ngại gì, cô nói luôn: “Mong bà ban cho mọi người khốn khổ nhất trên đời này đều có được cơm no áo ấm, hạnh phúc, trước hết là những đứa trẻ mồ côi bất hạnh”.
Bà tiên áo trắng lặng im nhìn cô và với một vẻ xúc động.
- Sao con không ước những gì cho mẹ con con! Con tốt quá.
Tất cả những gì con ước đều toại nguyện. Giờ thì ta sẽ tặng cho con một món quà nhỏ. Nói rồi bà vung tay, một luồng hào quang kỳ lạ trùm lên người cô bé. Nhoáng một cái, cô bé trở nên đẹp tuyệt trần, đẹp hơn cả những nàng tiên đẹp nhất trên đời này. Bà hoá phép đưa cô trở về với ngôi nhà là đơn sơ nơi người mẹ ngày đêm mong ngóng con về.
Từ đó, mẹ con cô và dân làng được hưởng một cuộc sống vui tươi, hạnh phúc!