BÀI LÀM
Thấm thoát, Tân đã lên lớp 4. Thời gian trôi qua nhanh thật. Tân cảm thấy dường như mình lớn hơn lên, trưởng thành hơn, bởi lẽ năm nay nó sẽ đi học bằng xe đạp!
Nó đã định đi xe đạp từ năm trước cơ, nhưng sau lại ngại. Nhà nó cách trường những năm cây số, đạp đi đạp về như thế chắc mệt bở hơi tai! Mà lớp nó mới có vài bạn đi xe đạp thôi. Nó nghĩ thế rồi vẫn nhờ bố mẹ đưa đi đón về, vừa nhanh vừa khoẻ!
Nhưng rồi dần dần nó buộc phải thay đổi suy nghĩ của mình. Bố và mẹ quá vất vả khi đưa đón nó đi học. Làm việc mệt mỏi suốt cả ngày, đáng lẽ được nghỉ trưa thì bố lại phải tạt qua trường đón và đưa nó về nhà, ăn tạm ít cơm, nghỉ được bốn mươi lăm phút rồi lại tất bật đến cơ quan cho đúng giờ làm việc. Hôm nào nó học chiều, mẹ phải canh chừng đúng năm giờ để đón nó. Mẹ đứng chen chúc trong số hàng trăm phụ huynh đang chờ tiếng trống hết buổi. Rồi mẹ lại vội vã đưa nó về để kịp nấu bữa cơm chiều. Cứ thế, dù nắng rát hay mưa tuôn nó cũng chỉ việc chờ bố mẹ đến, leo lên ngồi sau xe, ung dung ngắm đường phố.
Dần dần, nó thấy bố đen sạm hơn, mẹ hay mệt mỏi, nó mới chợt hiểu ra. Nó áy náy và thương bố mẹ quá! Thế rồi cuối năm lớp 3, nó đề nghị: “Bố mẹ đưa đón con đi học như thế này mệt nhọc quá. Bố mẹ cho con tự đi xe đạp đến trường cũng được”. Bố mẹ hơi bất ngờ, nửa muốn nó tự lập cho quen dần, nửa lo nó ra đường không an toàn. Nó nói để bố mẹ yên tâm:
- Các bạn lớp con đi học bằng xe đạp nhiều lắm, với lại con đi cũng thạo rồi!
Sau mấy ngày suy nghĩ, cả bố và mẹ đều đồng ý. Thế là trong hè, nó đi học bằng xe đạp. Mẹ kèm nó suốt tuần đầu, sau thấy đã tự đi một mình được, nó thích lắm. Hoá ra đi xe đạp cũng không đến nỗi vất vả như nó tưởng. Thế là từ nay bố mẹ sẽ không phải vất vả vì nó nữa, và nó cảm thấy rất hãnh diện về điều đó...
“Năm học mới đã được mở đầu bằng niềm vui như thể, nhất định mình sẽ học tốt hơn năm trước..." - nó vừa đạp xe dưới bóng cây, vừa vui vẻ nghĩ.