Đồng phẳng lặng, mặt nước trong veo, quanh co uốn khúc sau một nấm gò.
Màu thanh thiên dịu bát ngát, buổi chiều lâng lâng. Chim khách nhảy nhót ở đầu bờ, người đánh sậm siêng năng không nể bóng xế chiều, vẫn còn bì bõm dưới bùn, nước quá đầu gối. Một con cò trắng trẻo đang bay êm như nhung trong không khí tế nhị như nước suối trong... Đầu duỗi thẳng ngang bằng với mình, hai chân duỗi xuôi về nẻo sau, nó bay chậm, nó bay nhanh, nó vỗ cánh mềm dẻo rồi nó bay vào chân trời mượn hình dáng của hoạ sĩ cổ vẽ tranh sơn thuỷ. Con cò bay rồi lại đậu, nó là là cách mặt đất độ mấy tấc, rồi sát gần, rồi nhẹ nhàng đặt chân lên đất dễ dãi, tự nhiên, mầu nhiệm như mọi hoạt động của tạo hoá. Nó thong thả đi trên dải đất bị nước bỏ trơ. Rồi nó dừng lại, lặng yên, xung quanh vắng vẻ, tựa như anh hùng độc lập. Rồi nó lại cất cánh bay nhẹ như chẳng ngờ, không gây một tiếng động trong không khí.
Đinh Gia Trinh
(Trích Cảm giác quê)