BÀI LÀM

Trong những truyện đã đọc, có nhiều truyện làm em rất cảm động. Nhưng truyện Em bé bán diêm của nhà văn nổi tiếng An-đéc-xen đã gây cho em ấn tượng sâu sắc và niềm xúc động dâng trào.

Truyện kể rằng có một em bé sống với bà của mình rất hạnh phúc nhưng thần chết đã cướp đi người bà nhân hậu, dập tắt ánh sáng trong cuộc đời hứa hẹn bao điều tốt đẹp của em. Từ đó, em phải lăn lóc với cuộc sống không những để nuôi thân mà còn để nuôi ông bố rượu chè, hư hỏng, luôn đánh đập và chửi mắng em tàn nhẫn... Trong đêm Nô-en, mọi người đều ở trong căn nhà của mình, cười đùa, chúc nhau vui vẻ và hạnh phúc. Nhưng có ai biết đâu, trong màn đêm phủ tuyết trắng xoá, trong cái tiết trời lạnh cắt da cắt thịt, một bóng đen gầy gò, nhỏ bé đang lầm lũi bước đi. Đó chính là em bé bất hạnh. Với đôi tay co quắp vì lạnh, với đôi chân không mang ủng và với bộ quần áo rách rưới, em bé ấy đi bán diêm. Chiếc tạp dề cũ kỹ, đựng đầy bao diêm của em không làm cho khách qua đường chú ý. Không thể chịu nổi cái lạnh nữa, em đến và nép người vào một góc giữa hai ngôi nhà. Lạnh quá! Em bé ấy chỉ muốn được quẹt một que diêm để sưởi ấm. Một que diêm thôi! Thế rồi một que diêm sáng lên trên bàn tay nhỏ bé của em và cây thông Nô-en hiện lên trước mặt em như thật vậy. Que diêm thứ hai bừng sáng, soi rõ con ngỗng quay đang nhảy múa, chạy về phía em. Tất cả chỉ là mơ. Em bé vẫn chưa hết rét bèn đánh liều quẹt một que diêm nữa. Que diêm cháy lên. Và lần này em thấy bà hiện lên, nhân hậu hơn bao giờ hết. Ánh sáng que diêm bỗng bùng lên rồi dần dần lịm xuống, tắt ngấm, chỉ để lại chút hương khói còn vấn vương trong bông tuyết. Em bé lần lượt quẹt hết các que diêm còn lại trong bao, chỉ mong gặp lại bà trong mơ và xin bà cho em đi theo để rời khỏi cái trần gian đầy đau khổ và cực nhọc này. Thế rồi em đã được toại nguyện... Sáng hôm sau, khi ra đường người ta bỗng thấy một em bé đang nằm chết. Trên thân mình của em đầy tuyết như những bông hoa màu trắng và trên đôi môi của em là một nụ cười như bông hoa đỏ thắm nở trong tiết trời lạnh giá... Ôi! Sao cuộc đời em bé tội nghiệp ấy ngắn ngủi như một que diêm vậy? Tại sao không ai mang đến cho em bé ấy một chút hạnh phúc trừ bà của em? Tại sao trời đã ban cho mọi người sự yên vui và no ấm thì sao lại không cho em những thứ ấy mà lại giáng xuống đầu của em bao đắng cay, vất vả chứ? Tại sao... và tại sao?

Ước mơ nhỏ nhoi của em bé ấy là được sống trong một gia đình đầm ấm, đầy sự thương yêu chẳng nhẽ cũng không được hay sao? Sự cay đắng và nghiệt ngã đã bóp chết trái tim hồn nhiên và thơ ngây của em bé đáng thương ấy và lấy đi người bà, một ngọn đuốc sáng soi, làm cho cuộc đời “em bé bán diêm” trở nên đen tối. Nếu được, xin hãy cho chính em đây trở thành một que diêm luôn bừng sáng, không bao giờ tắt để không những chỉ một mình “Em bé bán diêm” mà cả những đứa bé bất hạnh trên toàn thế giới sẽ được ở bên bà kính yêu mãi mãi...