* Dàn ý:

1. Mở bài: Giới thiệu cây cho bóng mát em sẽ tả

(Cây gì? Cây được trồng ở đâu? Em thấy nó trong trường hợp nào?).

2. Thân bài: Tả cụ thể cây cho bóng mát.

a. Tả bao quát: nhìn từ xa, cây có nét gì dễ nhận ra? Nó đã được trồng từ bao lâu? Ai trồng?

b. Tả từng bộ phận cụ thể:

- Gốc cây, thân cây có hình dáng gì? To, cao chừng nào? Màu sắc thế nào? Trơn, nhẵn ra sao khi sờ tay?

- Tán lá cây như thế nào? Lá cây có hình dáng to, nhỏ ra sao? Màu sắc? Mọc như thế nào trên cành?

c. Vài nét về cảnh vật chung quanh cây và ích lợi của cây.

3. Kết bài: Cảm nghĩ của em đối với cây.

BÀI VĂN THAM KHẢO

Tìm nhà bạn em thật dễ: phố Lò Rèn, đầu phố, nhà có cây bàng ở trước. Cũng chẳng rõ ai đã trồng cây bàng này, và trồng từ bao giờ. Chỉ biết là nó đã đứng đó toả bóng mát cho nhà bạn em và trở thành dấu hiệu chỉ nhà. Đến độ bọn em và cả bạn em nữa, quên đi cái số nhà 38 mà chỉ nhớ có cây bàng đầu phố Lò Rèn.

Trong những ngày hè, nó trở thành điểm sinh hoạt vui chơi của bọn trẻ chúng em. Giờ đây, hè đã qua, bọn em lại cắp sách đến trường. Cây bàng trở thành điểm dừng chân của em và Tú trên đường đến trường, đồng thời cũng là điểm hẹn để gọi bạn em cùng đi đến trường. Cây bàng hình như buồn nhớ. Những tấm lá bàng to dày như cái bánh đa nướng đan thành tán mà ánh nắng ngày hè xuyên qua chỉ còn là màu ngọc bích. Nay lá xanh đã ngã sang màu vàng đục. Có lá lại pha vàng với đỏ úa. Có là con điểm thêm những đốm đen. Và mỗi cơn gió ào qua, một vài lá vàng xuộm lại lìa cành, chao đảo trong gió, rồi rụng xuống hè đường. Tán là ngày hè dày đặc là thế mà nay đã lủng lỗ chỗ. Bóng rợp của chiếc ô xanh ngày hè nay đã lộ ra những đốm nắng to nhỏ, tròn méo đủ hình đủ dạng.

Nỗi nhớ thương làm những cánh tay bàng trơ trụi, khẳng khiu. Thân bàng tiều tuỵ, vỏ nó xù xì, xám mốc.

Một bữa, em dừng nghỉ chân trên đường đến trường và chờ bạn em ra cùng đi học. Đúng lúc ông của bạn em đang quét là dưới gốc cây. Thấy em đứng ngắm nhìn vẻ tàn tạ của cây bàng, có ý buồn, ông cười bảo:

- Cây bàng nó nhớ các cháu đấy! Suốt ba tháng hè, các cháu vui chơi với nó. Bây giờ các cháu bỏ mặc nó đấy để đến trường. Nó buồn đấy! Nó nhớ các cháu đấy!

Thấy mắt em ngân ngấn nước, cái mặt như tấm bánh đa nhúng nước, ông nói thêm:

- Nhưng các cháu của ông đừng có lo. Nó không chết đâu! Chỉ xuân sang là nó sẽ xanh tốt trở lại như xưa thôi. Còn bây giờ các cháu mà có nhiều điểm 10 trong học tập thì ông nghĩ nhất định là nó sẽ sớm xanh tốt hơn.

Vừa lúc đó, bạn em từ trong nhà ra. Chúng em chào ông rồi cùng cất bước đến trường. Đi được mươi bước, em quay lại nhìn, thấy ông lúi húi quét cho gốc cây lượt vôi trắng cao ngang đầu chúng em. Tán cây đung đưa những lá cây phất phất. Không biết có phải vì có cơn gió vừa thổi qua, hay vì cây sung sướng cảm động trước sự săn sóc ân cần chu đáo của ông. Hay vì cây đang vẫy chào, chúc chúng em đến trường học giỏi, chăm ngoan? Em cứ ám ảnh mãi với ý nghĩ trên đây.