BÀI LÀM

Buổi trưa buồn vắng lặng, ngồi chơi một mình dưới bóng cây vú sữa bên hiên nhà, bỗng đâu, em thấy một hạt gạo trắng đang trôi giữa dòng kiến.

Có đến sáu bảy chú, tốp sau đẩy tới, tốp trước kéo lui, làm cho hạt gạo xiên qua xẹo lại như một chiếc xe tải chạy chậm chạp, ì ạch trên con đường đất gồ ghề. Cả đàn kiến ngoằn ngoèo, thậm thượt chẳng khác chỉ sợi chỉ dài màu đỏ sẫm của ai đó đã bỏ quên nằm trên mặt đất.

Rồi đến một chỗ dốc cao, em cố dõi theo xem chúng xử trí cách nào. Vài chú ở sau tới phụ trợ, hạt gạo nhích từ từ và từ từ lên cao. Nhưng chẳng may cát tuột xuống làm cho hạt gạo đổ lăn tròn kéo theo vài chú kiến vẫn còn bám chặt, chưa chịu buông ra, khiến em liên tưởng tới những pha đẹp mắt của những anh chàng thủ môn can đảm ôm quả bóng mà ngã lăn kềnh.

Thế rồi tất cả bắt đầu lại. Hạt gạo dần dần được đưa lên hơn nửa dốc. Tuột nữa. Thật là quái ác, cái dốc vô tình đó sao mà chẳng biết cảm thông cho những con người lao động cần mẫn kia. Thôi, em đoán chúng nó phải chịu thua.

Nhưng, đôi ba chú chạy loanh quanh, thỉnh thoảng chạm đầu vào nhau với đồng bọn như thông báo nhỏ điều gì để cầu cứu. Lần này số kiến đông hơn, hạt gạo vừa đến đỉnh, thì đã có mấy chú từ trên chòm xuống thò chân kéo. Vài hạt cát, do trượt chân, sà xuống, nhưng chẳng hề hấn gì, hạt gạo ngang nhiên vượt dốc một cách dễ dàng.

Thật ngộ nghĩnh cho giống sinh vật nhỏ bé li ti như vậy. Nhờ sự hợp quần, lòng kiên nhẫn mà chúng đã lôi được một vật to nặng gấp nhiều lần mình. Và con người chắc cũng nhờ ở đức tính ấy nên đã chiến thắng mọi gian lao thử thách để tạo ra biết bao điều kỳ diệu cho đời.

Sự kiên trì của đàn kiến chính là một bài học quý giá cho những ai lười nhác và biếng học.