BÀI LÀM
Anh gà trống vỗ cánh phành phạch, nhún chân một cái đã ở ngay trên hàng rào, vươn cổ gáy một hồi thật to đánh thức mọi người dậy.
Tiếng gáy vừa dứt thì sân nhà bỗng rộn rã hẳn lên. Chị mái tơ dẫn đàn con của mình ra ngoài đi kiếm ăn.
Đàn gà con líu ríu quanh chân mẹ. Chị Mái Mơ vừa đi vừa gọi đàn con.
- Các con nhanh chân lên, chúng ta sẽ đến bãi cát đất kia để kiếm mồi.
Nghe mẹ gọi, các chú gà con chạy nhanh hơn, chẳng mấy chốc đã đến bãi đất. Chị gọi các con lại gần hơn và cặm cụi tìm mồi quanh những đám cỏ còn đẫm sương. A, được một chú giun béo mập rồi, chị gọi con:
- Lại đây các con, mẹ vừa đào được một chú giun to tướng. Chia nhau mà ăn nhé!
Một bầy líp nhíp vàng tơ chạy ùa lại, chúng tranh nhau con mồi, làm cho chú giun bị đứt ra thành từng đoạn nhỏ. Con nhiếp bé nhất đám, chậm chân nên không được miếng nào. Chị Mơ vội cố sức đào bới, kiếm thêm được một chú giun nhỏ. Chị nói với các con: “Đây là phần của nhiếp, các con đừng tranh giành với em, tội nghiệp”. Thế là nhiếp nhà ta cứ thế mà nuốt chửng con giun làm cho cái diều căng tròn ra một cục, ngồi thở hổn hển. Bỗng chú phát hiện ra một vật giống con giun, chú kêu lên: “Mẹ ơi, đằng này có một con giun nữa!” Chị Mái Mơ chạy lại, nhìn kỹ thì té ra là cọng thun, chị nói: “Nhiếp nhầm rồi, đấy là cọng thun, đừng ăn nghe con!”.
Đang mải miết kiếm mồi cho con, bỗng trên trời xanh xuất hiện một bóng đen, chao qua, lượn lại. Chị nhìn lên, rồi hốt hoảng gọi các con:
- Lại đây nhanh các con ơi! Diều Hâu đang ở trên đầu chúng ta đấy.
Nghe mẹ nói Diều Hâu, các chú gà con hoảng sợ vội vã chạy về với mẹ. Chị Mái Mơ dang rộng đôi cánh ấp ủ các con mình, mắt dán chặt vào vòng lượn của chú Diều Hâu. Lượn qua vài vòng không thấy gà con đâu cả, lão sà xuống thấp hơn và lớn giọng nói:
- Ê, chị gà mái kia! Gà con đâu cả rồi, hãy hiến cho ta vài con, ta đang đói bụng đây!
Chị Mái Mơ vẫn không trả lời. Chị xoè cánh ụp kín đàn con của mình hơn. Diều Hâu rất hiểm độc, hắn bay lên cao và dùng cái mỏ cứng như sắt mổ vào đầu chị Mái Mơ. Nhưng rất may, chị Mái Mơ đã tránh được, rướm cổ mổ một phát thật mạnh vào mắt Diều Hâu. Lão Diều Hâu đau quá, hoảng sợ bay lên. Nó không thể nào đánh nổi nữa, vội bay vọt lên cao chuồn thẳng.
Chị Mái Mơ nhẹ nhàng đứng dậy nói với các con: “Lão Diều Hâu đi rồi, các con hãy ra đi, nhưng chớ có đi xa, phòng khi lão quay lại đấy”.
- Mẹ đuổi lão ta đi rồi phải không?
Chị mỉm cười dịu dàng:
- Ừ, mẹ đuổi nó đi rồi, các con đừng lo nữa!
- Mẹ đúng là mẹ của con, mẹ thật dũng cảm!
Chị Mái Mơ không nói gì, chỉ mỉm cười.
Thấp thoáng trong sân vườn, dáng đi hơi cao cao của chị Mái Mơ và bước chân chạy líu ríu của lũ gà nhiếp tiếp tục đi kiếm ăn trong vườn. Nắng đã lên cao. Chị dẫn các con mình vào bóng râm nghỉ mát.
Hình ảnh chị Mái Mơ dũng cảm chiến đấu với Diều Hầu bảo vệ đàn con mình thật là đẹp. Em thật sự cảm phục hành động của chị Mái Mơ.