Bài làm

Khi nói đến lạnh lẽo, băng giá ta thường nghĩ ngay đến vùng Bắc Cực của trái đất. Nhưng có một điều không phải ai cũng biết rằng: “Nơi lạnh lẽo nhất không phải là Bắc Cực mà là nơi không có tình thương” hay nói cách khác: Nơi lạnh lẽo nhất là nơi đang có mặt của căn bệnh vô cảm.

Bắc Cực là nơi băng tuyết phủ quanh năm, nhiệt độ trung bình trong năm xuống đến âm độ, con người rất khó khăn để tồn tại và phát triển ở nơi ấy. Tuy nhiên, cái khắc nghiệt của Bắc Cực chỉ là khắc nghiệt của thiên nhiên, nên không vì vậy mà ngăn cản được trí tò mò cũng như công việc của con người. Hàng năm vẫn có những nhà thám hiểm hay những nhà khoa học đã và đang sống, làm việc ở đấy nhằm mang lại những bức ảnh sinh động về cuộc sống trên tuyết. qua những thước phim mà họ quay được, như là chương trình thế giới thực vật, những bản tin thời tiết hàng ngày vẫn được cập nhật liên tục về trung tâm, giúp ta thấy được những biến đổi của khí hậu ảnh hưởng đến cuộc sống loài người. Chính vì thế Bắc Cực không thể là nơi lạnh nhất vì nơi đó con người vẫn sống và làm việc dù rất thưa thớt và khó khăn. Vậy tại sao nơi không có tình thương, nơi căn bệnh vô cảm đang có mặt lại là nơi lạnh nhất?

Tình thương là tình cảm giữa người với người, xuất phát từ tấm lòng chân thành của mỗi cá nhân, là nơi bắt đầu những tình cảm thiêng liêng nhất. Nơi có tình thương là nơi con người sống trong sự yêu thương. Họ cùng nhau chia sẻ nỗi buồn, khó khăn cho nhau và cùng chung vui những phút giây hạnh phúc. Nơi đó Con người sống trong hòa bình và biết hi sinh cho nhau vì bản thân con người chứ không phải vì vụ lợi cá nhân. Tình thương còn là một nhu cầu của con người, nhu cầu được yêu thương, được chia sẻ, đồng cảm. “Tình thương là sức mạnh vô biên, là điều chia sẻ quý nhất trong cuộc sống con người” (First new). Tình thương luôn tồn tại ở mọi nơi. Đó là tình thương giữa những người đồng trang lứa, khi ấy ta gọi là tình bạn. Một tình bạn đẹp và bền vững là điều mơ ước của biết bao nhiêu người như tình bạn giữa C. Mác và Ăng-ghen nỗi tiếng lịch sử. Đó là tình thương của ông bà cha mẹ dành cho con cháu. Một mái nhà đầm ấm vững chắc sẽ khiến ta bình yên hơn, tình cảm gia đình, tình thương giữa những con người may mắn với những con người kém may mắn sẽ khiến họ cảm thấy bớt bất hạnh hơn và phần nào giúp họ có được cuộc sống tốt đẹp hơn. Nơi có tình thương là nơi ấm áp tình người, cứu vớt bao con người khổ đau, bất hạnh. Tình thương làm thức tỉnh Chí Phèo sau những cơn say vô tận, nó nâng đỡ sự sống cho Giôn-xi bởi sự hi sinh của cụ Bơ - men trong Chiếc lá cuối cùng của 0.Hen-ri.

Qua việc nhận thức về sự ấm áp của nơi có tình thương, ta hiểu rằng nếu không có tình thương chỉ có sự Vô cảm thì cuộc sống thật lạnh lẽo biết bao. Trên thế giới vẫn chưa có nơi nào là thiếu vắng sự yêu thương hoàn toàn, nhưng giả sử có một thế giới nhỏ nào đó mà con người chỉ sống bằng lí trí, sống bằng lợi ích vật chất, hoàn toàn quên đi tình cảm thì đó có lẽ là nơi “lạnh lẽo”, “khắc nghiệt” nhất. Lạnh lẽo vì không có hơi ấm của tình người, khắc nghiệt bởi cuộc sống bon chen, ích kỉ. Thiếu vắng tình thương, con người trở thành những vật vô tri bởi động vật còn biết yêu thương nhau, thiếu vắng tình thương, con người sẽ khó đứng dậy sau những cú ngã đau đớn trong cuộc đời, sẽ cô đơn, trống trải, bị giam hãm trong chính mình, một nhà tù khổ sở hơn mọi “tù ngục”. Sống không có tình thương thì một bà cụ lúng túng qua đường sẽ không ai giúp đỡ, một em bé mồ côi, bơ vơ sẽ không ai cưu mang sau một trận lũ lụt... Không có tình thương thì không có sự sống, không có nhân loại, những cá nhân sống ở nơi không có tình thương thì mang nhiều bệnh tật như trầm cảm, tự kỉ... dần dần sẽ trở thành những cái xác không hồn.

Có một thực tế mà chúng ta khó nhận thấy trong cuộc sống hiện nay. Đó là khi vật chất đủ đầy hơn thì con người ta ít rung động, ít cảm xúc hơn. Thay vào đó là sự vô cảm nhiều khi đến đáng sợ. Ở những con người đó, sự yêu thương, đồng cảm và chia sẻ thật hiếm hoi. Đi đường gặp người bị nạn, họ có thể xúm lại xem nhưng chưa chắc đã ra tay giúp đỡ. Tôi đã chứng kiến cảnh một chiếc xe còn rất lịch sự được một người chặn lại nhờ đưa người bị nạn đi cấp cứu đã từ chối thẳng thừng. Cuối cùng, một bác đạp xe ba gác cùng mọi người ở đó đã cùng nhau đấy chiếc xe thật nhanh chở người bị nạn đến bệnh viện. Cách đây không lâu, dự luận đã từng xôn xao vụ một lái xe cố tình không dừng lại khi gây tai nạn và biết dưới gầm xe đang kéo lê một người. Gần đây, dư luận lại xôn xao vụ án giết người tình, cắt đầu để phi tang... Nhỏ nhặn hơn là thấy trẻ con cãi nhau, đánh nhau người ta làm ngơ. Thấy một cụ già hay em bé không có chỗ ngồi trên xe buýt người ta coi như việc ấy không liên quan đến mình. Sẽ ra sao nếu bệnh vô cảm, thiếu tình thương cử lan tràn: Thầy thuốc vô cảm, không có tình thương hậu quả là gì bạn có thể tự nhận thấy. Giáo viên vô cảm, không biết yêu thương sẽ dạy trò mình được những gì chắc bạn biết...

Nếu như ở Bắc Cực, vẫn còn có dấu chân của con người thì đến đây, nơi không có tình thương là một hoang đảo không có sự sống, là một thế giới mà mọi loài đều tiệt chủng, nơi con người không tồn tại và phát triển. Qua đó ta thấy nơi không có tình thương đúng là nơi khắc nghiệt, lạnh lẽo nhất trong cuộc sống. Được yêu thương và yêu thương là điều mà con người may mắn có được trong cuộc đời này. Vì vậy, thật bất hạnh cho những ai không có được tình yêu của mọi người, Hồ Dzếch đã nói: “...Có cái gì ở nơi này mà không đau đớn? Yêu nhau và thương nhau là điều cần hơn hết". Đó là bồi thêm ý nghĩa cho sự sống, để bớt thấy mình lạnh lùng. Đó còn là cả một triết lí mênh mông của đời, cái đời nhỏ nhen, tầm thường và ích kỉ. “Yêu nhau và thương nhau” hay được yêu và cho đi tình yêu để bớt cô đơn hơn trong cuộc đời này. Những ai đánh mất tình yêu, có xu hướng tìm đến cuộc sống không có tình thương sẽ cảm thấy cuộc đời chỉ toàn là xấu xa, nhỏ nhen, tầm thường, ích kỉ và rất bị quan trong mọi vấn đề. Tóm lại, con người không thể sống mà không có tình thương, cũng như Bắc Cực không thể nào lạnh bằng nơi chỉ có mình ta.

Câu nói: “Nơi lạnh lẽo nhất không phải là Bắc Cực mà là nơi không có tình thương” là một triết lí sống cũng là một vấn đề mà mọi người của thời đại mới này cần phải quan tâm, khi họ dần mất đi những cử chỉ tốt đẹp để chạy theo vật chất mà quên mất những giá trị tinh thần đáng quý đó. Hãy biết quan tâm và chia sẻ với người khác, ta sẽ thấy bình thản và hạnh phúc hơn.