Những ngày thơ bé dưới mái trường Tiểu học là quãng thời gian hạnh phúc nhất của một đời người. Mỗi khi nhớ về thời thơ ấu, quá khứ lại gợi lên trong tôi nỗi nhớ bạn bè, thầy cô, mái trường tha thiết bên một loài cây mà tôi vô cùng yêu quý, trân trọng. Loài cây ấy đã quá quen thuộc với tuổi thơ mỗi người. Một nhà văn đã gọi nó với cái tên thân thương: cây hoa học trò.
Ngày đầu tiên tới trường, tôi đã ngây ngất trước cái màu lá xanh non mượt mà ấy. Tôi đã ngạc nhiên và vô cùng thích thú với ý nghĩ mình được đứng trước một “cây me khổng lồ”. Cái suy nghĩ ngây thơ ấy tôi còn giữ mãi trong lòng kể cả khi thời gian trôi đi, tôi phải xa mái trường thân yêu.
Ngày chia tay, những cơn gió mang từng chiếc lá ve vuốt vương vấn trên mái tóc tôi. Tôi đã khóc buồn bã vô cùng vì phải xa bạn bè, thầy cô, phải xa những hình ảnh thân thương đã khắc sâu trong tâm hồn con người thơ dại. Để rồi khi trở về đây, tôi lại không khỏi xúc động. Nhớ những giờ ra chơi cùng chúng bạn chơi đùa dưới gốc phượng. Nhớ những cơn mưa lá rụng trên mái đầu nhỏ bé của học sinh, tinh nghịch vài hạt vàng mềm mại. Nhớ những ngày khai trường rộn rã, phượng cười vui dưới ánh nắng trong trẻo của bầu trời bao la. Phượng gọi về bao hồi ức đẹp đẽ trong tôi.
Mùa thu, lá phượng rụng. Từng đợt, từng đợt, những nhành lá rời bỏ cành cây rơi vàng sân trường. Vậy mà phượng vẫn vui vẻ chơi đùa với làn gió mát và nắng ấm chan hòa, học sinh trở lại trường rồi, còn gì để không tươi cười rực rỡ nữa đây! Sân trường rộn rã tiếng trò chuyện. Chúng tôi nhặt lá rụng chơi nấu bếp hay để đổ lên đầu nhau thành chiếc vòng như vương miện. Một vài đứa tung lá lên trả cho cây nhưng chúng chẳng trở lại cành mà vẫn rơi xuống đất, đôi mắt chúng nó ngây thơ ngước lên nhìn, phượng mỉm cười...
Đông đến, gió lạnh làm học sinh phải trốn trong một lớp áo dày, trông chẳng khác gì những chú gấu bông đáng yêu. Sân trường lạnh lẽo nhưng vẫn ấm áp bởi những bước chân học sinh. Phượng lặng lẽ ngước nhìn bầu trời xám xịt, mong sao đông qua nhanh... Những ngày lạnh lẽo cuối cùng trôi đi, nắng vàng trở lại sưởi ấm sắc trời.
Xuân sang, sân trường rộn lên một niềm vui. Học sinh trở lại sau dịp nghỉ Tết càng làm không khí thêm rộn rã. Chúng tôi trò chuyện say sưa về những ngày đi chơi, phượng chăm chú lắng nghe. Phượng lại mỉm cười hiền dịu, thân thương.
Hè về, mùa thi cũng tới. Phượng mừng khi thấy những đứa trẻ của nó học hành chăm chỉ nhưng cũng không giấu được nỗi buồn chia tay. Lúc ấy, học sinh mới để ý tới màu hoa học trò đỏ tươi trên nhành lá. Đứa nào đứa nấy say sưa ngắm nhìn không biết chán. Mỗi lần nhìn là mỗi lần chúng tôi thích thú. Mỗi lần nhìn là mỗi lần chúng tôi ghi nhớ. Mỗi lần nhìn là mỗi lần chúng tôi lo sợ... kì nghỉ sắp tới rồi, lòng học sinh cũng giống như cây phượng, bâng khuâng, xao xuyến. Những ngày cuối cùng chúng tôi tới lớp là lúc cây phượng rực rỡ, tươi tắn nhất. Dường như, cây hoa học trò muốn trước khi chúng tôi rời khỏi cánh cổng trường tiểu học, trong lòng ai cũng chỉ lưu giữ những kỉ niệm đẹp. Ba ngày... hai ngày... một ngày. Buổi cuối cùng rồi, chúng tôi bước đi lặng lẽ, mưa rơi rơi trên mái tóc cũng không làm ai để ý. Cánh cổng trường đóng lại, phượng nồng nàn nhìn theo bóng dáng những đứa học trò thân yêu.
Cây phượng mùa nào cũng đẹp nhưng nó chưa bao giờ đẹp như lúc này, khi bàn tay tôi chạm vào thân cây xù xì của nó. Những vết sờn đối với tôi ẩn chứa vô vàn kỉ niệm. Chúng nhắc nhở tôi nhớ tới những hình ảnh thân thương nhất mà suốt đời tôi trân trọng: Bạn bè, thầy cô, mái trường, màu hoa tươi thắm... Ôi, phượng và tuổi thơ mới tuyệt vời làm sao!