Chỉ cần một đêm sau những đợt mưa dầm dề, mây trời đột nhiên rách tướp. Cái màu xanh mong đợi bất thần hiện ra lạ lẫm làm sao quên đến chẳng ngờ. Nắng xuân chảy tràn, rót mật xuống đất nâu, xuống mái nhà lấm tấm rêu xanh, xuống những tán cây lá rũ rượi, ngả vàng theo chuỗi ngày dài đói nắng. Con chích chòe than tị nạn mất tăm từ hôm mưa đổ bỗng đột ngột bay về, đậu vắt vẻo đọt tre, vươn cổ líu lo bài ca chào nắng bằng giai điệu rất thiêng liêng theo kiểu... chích chòe. Chú chó vàng hớn hở lăn đùng ra sân, chổng vó, phơi bụng lên trời giữa vùng nắng vàng ấm sực. Thằng mèo mun cũng thườn mình bên cạnh, pho pho đánh giấc cho bõ những ngày thu lu, cuộn tròn trong xó bếp hôi rình. Nắng vàng tí tởn chui qua từng ô cửa mở toang, sục sạo mọi ngóc ngách, mọi xó nhà còn sặc mùi ẩm mốc. Giỏ lan, huệ khô trong góc tối hối hả vươn chiếc mầm dài ra phía cửa, khẽ thầm thì “đây, đây” như sợ nắng bỏ quên mình...
Không, nắng không quên. Mặt trời càng lên cao, nắng càng xanh biếc. Nắng hong khô thềm nhà, mái ngói. Nắng hong khô những nẻo đường quê lầy lội. Nắng phả hơi ấm xuống từng đợt mạ li ti trên đồng đất vào mùa. Từng vạt, từng vạt đất nâu mơ hồ nhuốm màu xanh. Rồi xanh thực; xanh như chưa bao giờ được xanh. Sức xuân mãnh liệt đã theo nắng, mà ào đi, tràn khắp, ban bố lộc trời cho muôn vật, muôn loài. Từng dòng nhựa sống cuộn mình rần rật, đụng lên cái màu xanh ngút mắt - màu xanh lục của lúa, của cỏ cây quyện cùng sắc xanh lam bềnh bồng sương khói của da trời. Lúc ấy, cội mai vàng đón nắng trước sân nhà bỗng cựa mình, vỡ những búp mẹ xám xanh ra thành vô vàn búp non tươi màu lá mạ...
Xuân đã về. Hơi xuân ấm. Sắc xuân vàng và tình xuân cũng náo nức, lung linh, huy hoàng như muôn tia nắng mùa xuân...