Khi trời đất sang thu, vạn vật bỗng dưng đằm thắm lạ. Những sợi nắng vàng vắt ngang qua cây lá gieo vào lòng người cảm giác nao nao. Một chút buồn, một chút nuối tiếc bâng quơ... Đất trời thu cũng như trong hơn, dịu hơn và tình tứ hơn.
Em ngập ngừng mở cánh cửa mùa thu
Một chút gió heo may khẽ ùa vào trang vở
Lặng lẽ ngoái nhìn mùa hạ dần thiếp ngủ
Em khẽ gọi “Ơi! Mùa thu...”
Mùa thu, mùa khai trường với biết bao cảm xúc. Đi giữa sân trường ngập nắng trong tà áo trắng tinh khôi, dường như em nghe thấy bên tai lời thì thầm của gió, nghe thấy đâu đây có những vần thơ chợt cất lên từ một thoáng xao lòng, để rồi em thấy mình bỗng lớn khôn hơn. Mới hôm qua còn là một cô bé, mà hôm nay thướt tha trong tà áo dài duyên dáng, dường như mọi vật trong mắt em đều thật mới mẻ, nên thơ. Cái tuổi mười lăm ai bảo là đã lớn? Nhưng em cảm thấy mình không còn là cô bé vô tư. Có phải sắc trời dịu ngọt của mùa thu đã làm lắng đọng bao cảm xúc, cho em một cái nhìn chững chạc hơn về cuộc sống?
Bầu trời thu trong xanh mênh mông, mở ra trước mắt em một sắc xanh lung linh màu hi vọng. Con đường tri thức mà em đang bước chân đi sẽ còn xa, xa lắm, sẽ còn cần rất nhiều cố gắng, cần rất nhiều những tháng ngày miệt mài học tập dưới mái trường.
Giữa trời thu nghe rộn ràng trong không gian tiếng trống khai trường giòn giã, em tự hứa với lòng mình sẽ phải nỗ lực học tập để những kí ức trong trẻo về mùa thu khai trường luôn lấp lánh những nụ cười – nụ cười hạnh phúc của tương lai.