Cứ đến hẹn lại tới, khi tiết trời bắt đầu chớm sang hè, từng vạt nắng vàng chói chang trải dài lên các vòm cây đại thụ, những mái ngói rêu phong bàng bạc màu thời gian là thời khắc báo hiệu mùa hoa sấu khoe sắc đua hương. Chẳng biết từ khi nào, những hàng sấu già được trồng nhiều trên hè phố, trong các khuôn viên vườn hoa, công viên... đã trở nên rất đỗi thân quen với hết thảy những con người Hà Nội. Cũng chỉ là một loài cây trồng làm bóng mát, song cây sấu còn có một giá trị nữa đó là cung cấp quả cho con người, mà có thể dùng chế biến chè sấu đá ăn rất mát, dùng nấu, luộc rau... và ăn khi nó đã chín vàng thì quả là thú vị. Mùa quả sấu tới thường là trẻ con, người lớn thích hơn vì được ăn sấu, song với mùa sấu ra hoa cũng luôn được bọn trẻ mong đợi vì loài hoa mộc mạc, giản dị, bé nhỏ, có màu trắng đục này luôn toát lên mùi hương thơm quyến rũ kiêu kì...
Nhà tôi ở trong một khu phố cũ có đường Trần Phú chạy ngang qua. Chẳng cần nói thì ai cũng biết con đường này trồng toàn sấu và có một thời người Hà Nội gọi là “con đường sấu”. Chính vì ở sát “phố sấu” nên ít nhiều kí ức tuổi thơ tôi cũng ngập tràn những kỉ niệm về loài hoa này. Ngày còn nhỏ, bọn trẻ tôi vẫn thường nô đùa chơi nhiều trò chơi dân gian dưới tán cây sấu. Mùa hoa về, chúng tôi vẫn mải mê chăm chỉ nhặt từng đài hoa sấu nhỏ li ti rụng xuống và sâu thành một chuỗi dài đeo vào cổ, vào tay trông rất ngộ nghĩnh. Chúng tôi còn thỉnh thoảng chơi trò cô dâu chú rể khi gán ghép những đứa trẻ với nhau và khi mùa sấu nở thì cô dâu chú rể chắc chắn sẽ được quàng lên đầu một vòng hoa sấu trắng kết khá cầu kì. Tôi có khá nhiều kỉ niệm về loài hoa mộc mạc này khi tâm hồn thơ bé còn chưa hề mờ phai những hình ảnh nhiều đêm trăng dạo phố và từng cơn mưa hoa râm rắc xuống đầu đẹp tựa trong cổ tích.
Chẳng riêng gì trẻ con thích và chơi trò với hoa sấu mà người lớn cũng thích hoa sấu. Ngày trước, đêm nào trước khi đi ngủ bà cũng dặn tôi là không được đóng cửa sổ để bà được ngửi, hít chút hương hoa sấu. Bà thích loài hoa này bởi vì bà cũng sinh ra và lớn lên ở khu phố cũ của Hà Nội này, và cũng từng gắn bó với những hàng sấu già có hoa nở vào đầu hè. Năm nay đã mười lăm mùa hoa sấu bà tôi trở thành người thiên cổ và khi những chùm hoa sấu đầu tiên trong mùa xuất hiện trên cây cao tôi vẫn thầm kêu lên: Nội ơi, mùa hoa lại về rồi!
Thời gian trôi, mỗi con người đều lớn lên, người thì xa Hà Nội, người ở lại và không còn ai trong nhóm bọn chúng tôi còn có nhiều thời gian để mường tượng về hoa sấu nữa, nhưng những kỉ niệm thời thơ ấu với loài hoa này như vẫn tươi nguyên. Mới chủ nhật vừa rồi, khi nện gót trên phố tôi thấy lá rụng xào xạc vội ngẩng mặt lên cao thì thấy những nụ hoa li ti đã bắt đầu hé nở. Tôi thầm nhủ: Lại một mùa hè nữa đã về, một mùa hoa sấu dịu mát thơm tho làm sống dậy bao kỉ niệm đẹp đẽ trinh nguyện của mình, của bè bạn. Tôi cũng vừa điện cho một người bạn trong nhóm trẻ con ngày xưa ấy, hiện giờ đang sinh sống trong mảnh đất Phương Nam của Tổ quốc, thông báo rằng hoa sấu đã nở trắng ngần đầy phố! Nó thích lắm và lại buồn ngay vì nỗi nhớ dâng trào, nó lại thèm muốn được trở lại Thủ đô chỉ đơn giản là ngắm nhìn hoa sấu cho thỏa thích, rồi đi.
Hà Nội, mùa hoa sấu lại về. Mùi hương nồng quyện, man mác ấy bắt đầu lan tỏa, trong suốt không gian...