Mùa hè năm 12 tuổi, tôi được tới vùng núi Bắc Carolina, ở chơi nhà anh Jim, ông anh họ cũng trạc tuổi tôi, và siêu nghịch. Jim hào hứng dẫn tôi đi tắm sông. Đó là một khúc sông hai bên bờ sông có cây xòe lá như che một mái vòm, còn bờ sông thì phủ đầy cát trắng như bãi biển vậy.
Bến sông chúng tôi tắm có một cây sồi lớn. Trên một cành cây chìa ra mặt nước có buộc một sợi dây!
- Nhìn nhé! Jim bảo tôi - Em chạy lấy đà một đoạn. Rồi em tóm lấy sợi dây, đu thật mạnh và cao hết mức có thể, rồi em thả tay ra và rơi ùm xuống nước! Y như một cậu bé da đỏ ấy! Đây nhé, để anh làm cho em xem.
Jim làm có vẻ rất dễ dàng, và khi ngoi đầu lên khỏi mặt nước sông, anh ấy la to:
- Nào, đến lượt em!
Tôi run cầm cập, hầu như chắc rằng mình sẽ tiêu đời. Nhưng ở tuổi 13, một thằng con trai cho rằng “chết anh hùng” còn hơn “sống nhát cáy”! Và khi tôi cũng nhảy, cũng ngoi lên khỏi mặt nước, mồm thổi phù phù cộng với ho khù khụ, thì Jim cười rất hài lòng.
Chúng tôi bơi sang bờ bên kia, nằm sưởi nắng trên cát, rồi bơi trở lại, Hai đứa ba hoa với nhau, tôi thì cho rằng mình như một chú hải li trượt băng trong nước, còn Jim nói anh ấy thấy mình như con rái cá, và có thể nín thở rất lâu trong khi bơi.
Chủ Nhật, mẹ Jim bảo chúng tôi phải ăn mặc đẹp. Hóa ra, theo tập tục vùng này, trẻ em lớn lên một chút phải làm lễ để mong “được dòng nước bảo vệ”. Nhưng tôi với Jim chỉ gật gù cho có, rồi lẹ làng chuồn ra sông.
Một ngày nắng rực rỡ. Khi còn cách một khúc sông có cây sồi lớn khoảng 100m, Jim kêu to:
- Đua đi!
- Đồng ý! – Tôi hét trả.
Chúng tôi cởi đồ ra ngay ở đó và cố chạy thật nhanh xem ai tới chỗ sợi dây trước. Tôi vốn là một tay chạy nhanh có hạng, nhưng Jim còn nhanh hơn. Với một tiếng hét to đắc thắng, Jim bám chắc sợi dây, nhún thật mạnh và tung mình lên cao theo hình vòng cung. Với một “style” hoàn hảo, Jim thả tay ra khỏi sợi dây và ngó xuống xem mình sẽ “hạ cánh” ở đâu.
Nhưng ngay gần đó là những người đang làm lễ “dòng nước bảo vệ”! Tôi có thể nhìn thấy rõ tất cả đang nhìn lên theo hướng Jim đang... lao xuống, mắt và miệng ai nấy đều tròn vo!
Một cách hào hùng, Jim nhanh chóng “từ trên trời rơi xuống”, trông tuyệt đối giống một viên đạn súng thần công! Và ngay khi ngoi lên, viên đạn thần công bơi vội vào bờ, ôm... mông chạy biến trong khi dân làng vẫn đứng sững sờ không nói nên lời bên bờ sông!
Tối hôm đó, Jim không ngủ nổi vì xấu hổ. Tôi đã cố gắng an ủi anh ấy thế này:
- Đừng buồn Jim ạ! Em chắc chắn là mọi người nghĩ rằng anh là một thiên thần từ trên trời bay xuống. Những thiên thần cũng có mặc gì đâu!
Bây giờ, tôi vẫn cho rằng thật ra cũng chẳng có nhiều sự khác biệt giữa những cậu bé nghịch ngợm đáng yêu và những thiên thần, giữa Thiên Đường và một khúc sông hiền hòa của tuổi thơ.