... Hồ sen nho nhỏ, tròn như con mắt, rải rác đó đây trên mặt đồng thênh thang, đầm sen to rộng, ào ạt gió trăng trải đến chân trời một màu xanh biêng biếc. Nếu một lúc nào đó, những con gió nổi tình cao hứng, lồng lên thì những tàu sen hình cái ô dựng ngược cũng theo gió mà nghiêng hồn mình, phô ánh bạc của mặt lá phía dưới và mặt trên thì nghiêng như cúi rạp, đổ hết những hạt nước đã ngọc hóa xuống lòng hồ, hẳn con cá cái tôm dưới hồ kia được uống cả loài hương cho thơm đầy da thịt.

Tháng Ba, sen nở tiên tròn, dập dềnh mặt nước lăn tăn gió sớm. Hình như những chàng ngó sen còn lơ mơ ngái ngủ dưới tầng sâu bùn ngấu nên cái cuống tàu sen chưa ngoi lên không trung vì “ngó ấy tơ này” còn ẻo lả mỏng manh, chưa vương vấn nỗi trần thế oi nồng đầy đọa...

Mùa hè chín mọng trái mận trái đào, chùm vải, chín mọng cả mồ hôi đường trường... như tình ai chờ trao gửi, búp sen mới nhô lên chiếc búp, như ngọn bút lông vừa xuất xưởng chờ chấm vào nghiên mực để viết thành bất hủ câu thơ có hương hoa thầm kín và màu sắc khiêm nhường, ai có tiền duyên mới được hưởng.

Trưa hè mênh mông cao vợi trời quên, ta mỏi chân dặm dài, được ngả lưng trên thảm cỏ gốc tre ven đường, tháo đôi dép cho gan bàn chân buồn buồn đê mê sắc cỏ, hương sen hào phóng ùa đầy cái lồng nan ngực thị thành... thì con chim bị giam cầm lâu ngày trong đó cũng thêm thắm đỏ, phải hát lên một lời gì như nhịp sơn ca vút tầng không, như một sợi tơ sen bay lên, níu vào trời, ta mới chợt nhận ra thứ hoa đồng nội trắng xen hồng quý giá ấy, từ đầm hoang mà lên, từ bùn quê mà tinh khiết... cho ta niềm thanh sạch với quê hương đất nước trường tồn... là thế nào...