Xếp dọn lại góc học tập mà tôi cứ tự mắng mình lười. Eo ôi, sách vở của những năm học trước xộc xệch, chốc chốc lại chạy ra một chú gián béo mẫm. Thảm hại nhất là hộp đựng đồ chơi hồi nhỏ, cứ lộn xộn tứ tung. Tôi cẩn thận đưa từng “báu vật thơ ấu” (ấy là chị Mai vẫn nói vậy) ra, đây là con búp bê bằng cỏ mà chị em tôi hì hục tết cả buổi chiều, đây là chiếc khèn trúc cậu Yên tặng... tất cả đều đã cũ kĩ. Bỗng đập vào mắt tôi là một chuỗi cườm bằng vỏ ốc, “Quà tặng của biển” – tôi thốt lên. Chợt tôi nhớ tới Hiền. Kỉ niệm ùa về như cuốn phim quay chậm lướt dần trong tôi. Biển kia rồi! Tôi reo òa lên, chạy đến bờ biển. Sóng mơn man, cát dịu dàng êm ả dưới chân. Nắng chiều rải lấp lóa trên mặt nước như muôn ngàn đôi mắt nhấp nháy tinh ngịch đang cười với tôi. Biển đẹp quá! Rộng quá! không khác xa tưởng tượng là mấy. Đây là lần đầu tiên tôi thấy biển.

Vì nơi tôi ở là đồi núi trập trùng, quanh năm sương mù bao phủ. Biết biển qua sách vở, yêu biển trong tưởng tượng và khao khát gặp biển, nhưng bây giờ, tôi mới khao khát lòng mong muốn bấy lâu nay. Chuyện về quê, về miền xuôi, về biển này là phần thưởng cho giải nhì học sinh giỏi tỉnh mà tôi đã đạt được trong năm học vừa qua.

Chiều theo ý con gái cưng, bố tôi trở lại nhà ông bà trước, không quên nói lại: “Nhưng con hứa là sẽ không ra xa đâu đấy!” “Ôi, bố cứ làm như là...”. Ở lại một mình thích thật, tha hồ làm những gì mình muốn mà không sợ bị kiểm soát. Khúc biển này lại vắng người, tuyệt làm sao. Tôi chơi một mình cho đến xế chiều mà không biết chán.

Hoàng hôn dần buông, đỏ ối cả một vùng. Biển lúc này đẹp đến kì lạ, bóng chiều ngập như mơ như thực. Bỗng dưng tôi thấy buồn. Đúng vào lúc đó, tôi phát hiện một bóng người nho nhỏ ngồi trên cồn cát xa xa. Tôi đi tới chỗ đó, hóa ra là một cô bé cũng trạc tuổi tôi, đang đăm chiêu nhìn ra biển. Tôi gọi:

- Này bạn gì ơi, bạn cũng chưa về à? Bạn chờ ai vậy?

- Mình chờ ba.

Tôi ngồi xuống bên cạnh bạn gái ấy, bạn vẫn im lặng.

- Nhà bạn ở gần đây à?

- Còn bạn, mới ở xa đến phải không?

- Xa lắm, tít trên miền núi kia. Sao bạn biết?

- Vì ngoài mình ra, lúc nhập nhoạng này chẳng có ai nữa. Mình là Hiền, bạn tên gì?

- Mình tên Nhàn. Chiều nào Hiền cũng ra đây ư?

- Chiều nào cũng vậy.

Tôi và Hiền lại ngồi im lặng. Gần tối rồi! Hiền bỗng đứng dậy, kéo tay tôi:

- Chúng mình về đi.

- Hiền không chờ ba nữa?

- Ba chưa về đâu, Hiền về với mẹ, mẹ đang đợi Hiền ở nhà.

- Ngày mai Hiền sẽ ra chứ?

Hiền sẽ ra. Từ hôm có bạn mới, chiều nào tôi cũng ra biển. Tôi thường kể cho Hiền nghe những chuyện về suối, về rừng, về chim, về những ngôi nhà sàn... Chuyện rừng núi tôi có khối. Còn bên Hiền, tôi thấy yêu biển hơn, gần biển hơn và cũng biết rằng biển còn đẹp một cách buồn lặng. Tôi vốn hiếu động thế mà lại rất thích ngồi một chỗ nhìn ra biển cùng Hiền. Nhưng tôi cứ băn khoăn mãi một điều: chiều nào cũng chờ nhưng chưa bao giờ tôi thấy ba Hiền về cả. Hình như có một điều gì đó mà tôi không biết. Và tôi cũng chẳng dám hỏi Hiền.

- Hiền cũng yêu biển lắm phải không?

- Rất yêu. Và căm thù biển nữa.

- Sao lại thế?

- Vì biển đã cướp mất ba của Hiền. Hiền tiếp lời, giọng nghèn nghẹn, mắt Hiền bỗng trở nên mênh mông, xa xăm. Tôi lặng người. Đó chính là điều bí ẩn bấy lâu nay, thế mà tôi không hề biết.

- Vậy Hiền còn chờ ba làm gì nữa?

- Hiền nghe người ta nói, trong những buổi hoàng hôn, biển sẽ trả người thân về với mình nếu mình chờ đón. Hiền chờ ba trở về.

Có Hiền, tôi thấy mình khôn hơn. Cả hai vẫn chờ, chờ đợi hạnh phúc mỏng manh mỗi chiều. Vẫn biết ba Hiền không về nữa nhưng Hiền vẫn hi vọng, tôi vẫn hi vọng... Rồi thấm thoắt cũng đến ngày tôi phải chia tay Hiền. Buổi chiều đó, trời rực lắm và buồn lắm...

- Hiền tặng Nhàn chuỗi vỏ ốc này, Hiền đã biết rồi cũng đến ngày chúng mình phải chia tay. Nhàn biết không, ngày xưa, Hiền vẫn thường cùng ba đi nhặt vỏ ốc trên bờ cát. Nếu đeo chuỗi cườm này vào cổ sẽ mơ được những gì mình ước. Hiền cũng đã từng mơ, ba trở về...

- Hiền sẽ vẫn chờ ba ư?

- Vâng, sẽ vẫn chờ.

- Nhàn sẽ luôn nhớ Hiền.

- Nhàn đi... Hiền buồn.

Tôi vụt chạy đi, không dám ngoái đầu nhìn lại. Tôi không muốn Hiền thấy những giọt nước mắt của mình.

Bẵng đi một thời gian, bao việc xảy ra. Chuỗi vỏ ốc đã phủ một lớp bụi mờ. Nhớ biển, nhớ Hiền, tôi lại càng tự trách mình vô tư, vô tâm, chóng quên... Bần thần, tôi đeo chuỗi cườm vào cổ. Và trước mắt tôi bỗng hiện ra một chiều hoàng hôn, hai đứa trẻ ngồi bên nhau trước biển mênh mông đỏ rực.